Thứ Ba, tháng 12 26, 2017

Joy To The World :) :) :)

Mừng Ngày Giáng sinh tưng bừng

Nhà mình nắm tay lên Bờ Hồ

Chỉ thấy người với người

Chịu không thấu

Thở không nổi

Lại cùng nắm tay nhau về

Chẳng có taxi

Uber không có

Grab cũng vậy

Đành cuốc bộ

Rất mỏi chân

Tịu bỗng dịu dàng hỏi:
"Trong tình cảnh cô dâu buồn đi vệ sinh nhẹ thì phải làm sao"

Mẹ em đáp: "Thế nghĩa là nàm thao"

Tịu thủng thẳng đáp nhời:

"Bởi vì cùng lúc con vừa buồn đi vệ sinh nhẹ lại nghĩ đến việc mẹ vừa đi đám cưới cô L"

Vậy là kết thúc đêm giáng sinh.....

Khá khen cho Tịu..... luôn nghĩ ra những tình huống vô cùng thực tế

Lời khuyên thật sự hữu ích cho các cô dâu:

"Nên đóng bỉm khi mặc váy cưới..." chuẩn không cần chỉnh :) :) ha ha


Trước khi lên giường, Tịu tháo tóc tết, mẹ thấy tóc hơi xoăn xoăn, hay hay, lại gạ gẫm xin vài kiểu ảnh, không ngờ Tịu vui vẻ đồng ý ngay, không ra bất kỳ điều kiện gì, lại còn hợp tác hướng dẫn mẹ chụp 360 gì gì ý, thế là mẹ lại có mấy cái ảnh đẹp..... Nhìn mãi mí nhận ra con gái mẹ, tự dưng mắt lại to tướng, lông mi cong vút, môi thì tều ra...... đúng là thời buổi công nghệ có khác..... ai cũng có thể làm người mẫu được ý nhỉ......

Trông gái mẹ lạnh lùng quyến rũ phết, chuyên nghiệp vãi í .......

PS. Đứa bé này 1 tuần nữa mới 10 tuổi, và phải 10 năm nữa mí là 20

Thứ Ba, tháng 12 19, 2017

Những Câu Chuyện Tháng 11.2017

Tháng 11 vật vã đi qua được tưng đây chủ đề.

Không biết được mấy mươi phần trăm ngấm vào người đây....

Bà bô gợi ý chủ đề, cùng mợ triển khai nội dung, mợ tự trang trí, rồi cũng mũi tên ngoằn ngoèo loạn xà lồ, rồi mợ thuyết trình này kia khác nọ theo ý mợ hiểu, rồi thì bà bà bô cũng thêm ra bớt vào dăm ba ý kiến...

Hôm thì hào hứng sôi nổi, hôm thì mệt mỏi chán chường, hôm lại tình cảm sướt mướt, hôm thì qua quít cho xong.......

Ôi trời đất ơi..... cứ mỗi lần gạ gẫm: "Tịu ơi chúng ta vào học cái bảng nào" là mợ lại đánh trống lảng hoặc chuồn rõ nhanh.......... bà bô cũng chỉ muốn đầu hàng thôi...... Tháng này lấy cớ thi học kỳ rồi lại ăn chơi đú đởn triền miên..... còn đâu tâm trí lại gần cái bảng cơ chứ lị.......

Thứ Hai, tháng 12 11, 2017

Thập Loại Chúng Sinh

Để đây....... và không nói gì.......

Khi sợi dây linh cảm của mẹ không còn, đó là hết hy vọng

Hoàng Việt | 
Khi sợi dây linh cảm của mẹ không còn, đó là hết hy vọng

Bên cạnh những lời chửi mắng dành cho hai kẻ mất nhân tính thì không ít người cũng đặt câu hỏi, mẹ cháu bé đã ở đâu, làm gì khi con mình bị bạo hành ròng rã 2 năm trời?

Năm 1986, tôi tròn 6 tuổi, chị gái tôi lên 8. Khi đó cả nhà rất nghèo. Mẹ tôi ngoài giờ đi dạy thì vẫn phải tất bật cày cấy như những nông dân thực thụ. Do có ít thời gian cho đồng ruộng hơn nên bà thường phải làm gần như gấp đôi những người nông dân khác trong làng.
Bố mẹ vắng nhà, anh trai phải phụ trách việc cơm nước, hai chị em tôi thường tha thẩn chơi cùng nhau và mong bố mẹ sớm về. 
Một hôm, bố mẹ đi gặt về muộn, chị gái tôi lẳng lặng chạy tắt qua vườn nhà hàng xóm để ra đầu làng ngóng mẹ. Nhưng ở khu vườn không có rào chắn là một cái bẫy chết người, đó là cái hố vôi mới được đào lên để tôi vôi từ chiều. 
Ngày xưa ở miền Bắc hầu như nhà nào cũng có cái thùng - hố vôi. Đó là chỗ tôi vôi sống. Đá vôi gặp nước sôi ùng ục, lúc này nhiệt độ của hố vôi đủ nấu chín mọi thứ. 
Chị gái tôi sa 1 chân xuống cái hố tử thần đó. Rất may sau vài giờ nó đã nguội bớt nhưng vẫn khiến chị tôi bỏng nặng, tuột cả da ở phần chân. Không hiểu bằng cách nào mà đứa trẻ 8 tuổi như chị bám víu vào cây cỏ đề không rơi cả người xuống hố. Chị tôi lê được lên vườn rau lang và nằm ngất đi ở đó.
Khi sợi dây linh cảm của mẹ không còn, đó là hết hy vọng - Ảnh 1.
Mẹ tôi kể lại, đột nhiên bà thấy ruột gan nóng như lửa đốt không tài nào gặt tiếp được nên chạy lao về rồi lồng lên đi tìm đứa con của mình. Chị tôi được mẹ tìm thấy đưa đi bệnh xá cứa chữa kịp thời. 
Cái kỷ niệm rợn người đó gia đình tôi sau này rất ít nhắc tới. Ai cũng sợ nó sẽ là điều xui rủi ập đến nếu cứ nghĩ và nhắc về nó.
Khi còn bé tôi chỉ nghĩ chuyện cứu được chị gái là điều đương nhiên mà cha mẹ phải làm. Trí óc non nớt không giúp tôi cắt nghĩa được rằng, người mẹ từ khi nuôi dưỡng mầm sống bé nhỏ trong cơ thể mình thì giữa họ và đứa con đã hình thành nên mối giao cảm diệu kỳ. 
Đó là linh cảm là bản năng che chở, bao bọc, yêu thương. Tình yêu, sự bao bọc đó sẽ đi hết cuộc đời người mẹ. Ngay cả khi đứa con đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh thì trong mắt họ nó vẫn là đứa con bé bỏng, ngốc nghếch và luôn cần bảo vệ.
Khi sợi dây linh cảm của mẹ không còn, đó là hết hy vọng - Ảnh 2.
Tôi từng xem nhiều bộ phim về thế giới khủng long. Các "mẹ" khủng long có thể điên cuồng phá nát cả khu rừng, phá hết mọi thứ cốt chỉ để tìm lại chú khủng long con hay chỉ một quả trứng bị đánh cắp.
Và dù yếu ớt hơn nhiều, một con gà mái vẫn luôn sẵn sàng xù lông, bất chấp nguy hiểm để lao vào con vật khác to lớn, dữ dằn hơn cốt chỉ mong sao che chở cho đàn con bé bỏng của mình.
Ở thế giới tự nhiên này, không có gì mạnh hơn bản năng, sức mạnh của người mẹ. Đó là thứ tình cảm vĩnh hằng, tuyệt đối không bao giờ thay đổi.
Tất nhiên, không phải mọi linh giác của người mẹ bao giờ cũng đúng nhưng chỉ cần họ mơ hồ nhận thấy sự bất ổn của đứa con, bản năng làm mẹ sẽ thôi thúc bắt họ phải làm gì đó để chắc chắn thấy con họ đã an toàn.
Ngày hôm qua, câu chuyện một cậu bé 10 tuổi tại Hà Nội bị bố đẻ, mẹ kế bạo hành đến rạn họp sọ, gãy xương sườn khiến rất nhiều người ám ảnh. Bên cạnh những lời chửi mắng dành cho hai kẻ mất nhân tính thì không ít người cũng đặt câu hỏi, mẹ cháu bé đã ở đâu, làm gì khi con mình bị bạo hành ròng rã 2 năm trời mà không hề hay biết?
Trả lời báo chí, người mẹ cho rằng, do bố cháu - chồng cũ liên tục chuyển chỗ ở, không cho gặp mặt con, không cho hai mẹ con nói chuyện... Và chị nghĩ rằng, chồng cũ của mình sẽ không bao giờ làm hại đứa con chung bé nhỏ của hai người. Nhiều người thông cảm với chị, nhưng tôi thì lại đặt những câu hỏi giá như…
Khi sợi dây linh cảm của mẹ không còn, đó là hết hy vọng - Ảnh 3.
Hai năm không gặp con, 2 năm không nói chuyện để biết về sức khoẻ, về cuộc sống, niềm vui, nỗi buồn của con. 2 năm không nhìn thấy con lớn lên, hai năm không được cầm tay, ôm thằng bé vào lòng, sẽ là quãng thời gian rất dài và thường là không chịu nổi với một người mẹ...
Và quan trọng nhất, hai năm qua đứa con chị dứt ruột đẻ ra đang ở với người mẹ kế. Dù không phải mọi người mẹ kế đều có vấn đề, nhưng rõ ràng việc người mẹ đẻ không cố gắng đến cùng để gặp con, là điều sẽ còn cắn rứt lương tâm chị nhiều năm tháng về sau nữa. Cậu bé thậm chí còn có thể đã thiệt mạng bởi những cú đá tàn bạo của bố và những trận đòn roi không ghê tay của mẹ kế.
Hai năm là hơn 700 ngày, hai năm là hàng vạn giờ, là quãng thời gian đằng đẵng thằng bé không được nếm trải tình mẫu tử thực sự. Nó không biết mẹ mình đang ở đâu, bao lần nó đã phát những "bước sóng" để tìm mẹ với hy vọng mong manh, linh cảm của mẹ, bản năng của mẹ sẽ trỗi dậy rồi tìm mọi cách để gặp nó.
Thậm chí, nếu phải san phẳng mọi thứ thì chắc mẹ nó cũng sẽ quyết làm. Nhưng chắc trong những giây phút bị giam cầm, thằng bé đã thất vọng. Khi không còn sức lực, tinh thần để chịu những trận đòn roi kinh hoàng của bố và mẹ kế giáng xuống nó mới quyết tâm bỏ trốn.
Khi sợi dây linh cảm của mẹ không còn, đó là hết hy vọng - Ảnh 4.
Sau thảm kịch bạo hành kinh hoàng với đứa trẻ lên 10 này, chúng ta có thể đổ tội cho bố đứa bé quá tàn ác, mất hết nhân tính; đổ lỗi cho người mẹ kế của cháu quá dã man, ông bà nội ngoại quá vô tư, vô tâm không hỏi han gì đến đứa cháu mình trong suốt 2 năm.
Nhưng có lẽ, cần phải thẳng thắn nói rằng, người mẹ của đứa bé đó đã không có đủ hành động cần thiết để thể hiện tình yêu thương cho đứa con của mình. Khi không có đủ điều đó thì sẽ có nhiều cách lý giải cho việc xa mặt cách lòng dù hai mẹ con đang ở ngay cùng một thành phố.
Khi sợi dây linh cảm của mẹ không còn, đó là hết hy vọng - Ảnh 5.
Nếu thực sự cảm thấy bất lực trong việc tìm kiếm thông tin về con, chị có thể nhờ họ hàng, bạn bè, cơ quan chức năng và thậm chí là cộng đồng mạng.
Nhưng điều đó đã không xảy ra, chỉ đến khi thằng bé suýt chết phải bỏ trốn thì chị mới biết.
Ở xã hội hiện nay, chuyện vợ chồng bất hoà rồi ly dị ngày càng nhiều. Nếu sau mỗi cuộc ly dị vợ - chồng đó, lại kèm theo một cuộc ly dị mẹ - con, cha - con; nếu những người mẹ quên đi hoặc không nỗ lực để nối sợi dây linh cảm và bản năng làm mẹ, thì sẽ xuất hiện ngày càng nhiều những đứa trẻ phơi mình trần trụi trước bạo lực.
theo Trí Thức Trẻ

Thứ Sáu, tháng 12 01, 2017

Chim/Chuột - Chuột/Chim

Em Tịu ơi,

Chúng ta không ai hoàn hảo cả

Trong cuộc sống, chúng ta thường xuyên mắc sai lầm, hiển nhiên đó là thực tế

Khi còn nhỏ, ta non nớt, ta ngây ngô, ta vướng nhiều sai lầm nhưng phần lớn những lỗi đó thường dễ dàng sửa chữa

Khi ta lớn lên, ta trưởng thành hơn, ta cáo già hơn, sai lầm dần ít đi, nhưng lỗi mắc phải thường là nghiêm trọng

Nhưng,

Dù to hay nhỏ, đơn giản hay nghiêm trọng, mọi lỗi lầm nhất thiết cần đi kèm 1 động thái sửa chữa khắc phục

Dù chúng ta trẻ hay già...... sẽ không bao giờ là muộn cả......

- Chối từ soi xét lại bản thân là ngu
- Mất công soi mà chỉ toàn thấy mình sạch bong sáng bóng không tì vết là rất ngu
- Nhất định không chịu sửa sai khi phát hiện ra lỗi thì đặc biệt ngu rồi

Giá trị của con, chỉ mình con tạo dựng, không phải dựa vào bất kỳ ai, bất kỳ điều gì

Và vì mình là con gái,

Mình rất cần mạnh mẽ

Làm việc gì cũng nên kiên quyết và dứt điểm, rành mạch đen ra đen, trắng ra trắng, đừng có lập lờ đục trong

Hãy luôn sống hết mình với lựa chọn của con, nhưng cái gì khó quá thì dũng cảm cho biến khẩn trương, ngay và luôn

Cuộc đời là hữu hạn, không thể tham lam can dự miên man vào quá nhiều mối quan tâm cùng lúc, để rồi chẳng hiểu mình đang thực sự muốn gì và cũng chẳng thể làm bất kỳ điều gì cho nên hồn cả....

Hãy tập trung tâm trí con vào những người xứng đáng, những công việc xứng đáng, và cống hiến thời gian, sức lực của mình vào đó một cách tận tụy, nghiêm túc

Nếu số phận bắt con phải là chuột -- Hãy là chú chuột tốt bụng, chân thành và tài giỏi Ratatouille

Nếu may mắn con được là chim -- Hãy vươn cánh bay cao với những giấc mơ sang choảnh nhưng phải thật tử tế

Đừng là con dơi, nửa chuột nửa chim, suốt ngày sống chui lủi lầm than trong bóng tối buồn tẻ

Mẹ mong,  hạnh phúc sẽ mỉm cười với con :)

Chào đón tháng 12 tươi đẹp, chúng ta đang sống những tháng ngày đẹp đẽ của cuộc đời, những tháng ngày mà chúng ta luôn mong mỏi được gần sát bên nhau, phải vậy không nhỉ, em yêu :)












Yukata này cũng lại là anh bô mua khi đi công tác...... chỉ có chị bô là hay cằn nhằn khi anh bô vắng nhà thôi (chắc tại không có người hầu chuyện) chứ còn mình và anh Toe thì không hề hấn gì cả, càng đi nhiều càng tốt, vừa không bị giám sát lại còn được nhận quà biếu đều đều :)

Thứ Tư, tháng 11 22, 2017

Phiên Bản lỗi



- Mẹ: Toe ơi, con Tịu nó loạng quạng kiểu gì mà điểm Toefl đợt này cao phết

- Tịu: Em được giải 92 điểm trên 100 hẳn hoi nhé

- Mẹ: Chỉ là điểm khá cao thôi chứ không phải là được giải con nhé

- Tịu: Chẳng hiểu sao em chẳng học gì mà em vẫn học giỏi, đây là kỳ thi thi quốc tế hẳn hoi......

- Toe: (Mặt rất sầu muộn) Mẹ, con nghĩ chúng ta cần phải xem xét lại phương pháp học của con...... con nghĩ học theo kiểu trường công như thế này không ổn, con học thêm suốt ngày mà kết quả cũng chẳng ra sao...... mất bao nhiêu tiền và công sức của bố mẹ...... còn em Tịu học trường tư, nó chẳng học gì, chỉ chơi thôi mà kết quả thì rất ổn...

- Mẹ: Chẳng phải con sẽ thi đại học trong nước..... và mẹ nghĩ học theo kiểu của con hiện tại là phù hợp

- Toe: Mẹ, con chẳng được tích sự gì cả, con chẳng bao giờ thông minh bằng bố và chẳng bao giờ mạnh mẽ bằng mẹ...... con thật sự là 1 phiên bản lỗi của bố mẹ (lẳng lặng quắp đít vào phòng mình....)

- Mẹ: Tịu, con vào ai ủi anh đi, anh buồn đấy...

- Tịu: Mẹ ơi, con cũng tồi tệ mà, con tiết lộ với mẹ là đến bây giờ con cũng vẫn chưa được cái khăn đỏ nhưng cô bảo là từ nay đến cuối năm đứa nào cố gắng sẽ được vào nốt....

- Mẹ: Ồ, mẹ và bố đều biết về chuyện cái khăn đỏ của con...... nhưng không hề gì đâu con...... bố mẹ thật sự chỉ cần con vui vẻ đến trường, ngoan ngoãn học được nhiều điều hay...... không có cái khăn đỏ mẹ vẫn vô cùng thương yêu con mà

- Tịu: (Long lanh chớp chớp mắt ôm mẹ rất chặt rồi chạy ra mở tủ lạnh, lấy kẹo, mang vào phòng đưa cho anh Toe) Anh Toe, anh vẫn luôn tuyệt vời mà, từ bé đến giờ anh vẫn luôn học giỏi và luôn được các cô giáo khen mà....

- Toe: Anh chẳng ra gì hết, anh luôn được đi thi và anh chẳng có giải gì hết....

- Tịu: Đâu anh vẫn có giải viết chữ đẹp hồi lớp 1 là gì

- Mẹ: Toe ơi, mẹ biết con chưa hài lòng với kết quả học của bản thân thì tốt, con biết nhìn kết quả của người khác để phấn đấu là tốt nhưng nếu con làm quá lên thì sẽ trở thành đố kỵ. Và, đố kỵ là tính cực kỳ xấu đấy biết không? Đố kỵ không những không làm cho mình tốt hơn mà còn làm cho người khác ghét và tránh xa mình đấy có biết không.

- Toe: Dạ vâng, con biết rồi.....

- Mẹ: Biết thì sửa đi nhé, ngay và luôn...

Thế rồi Toe, ngay lập tức, ra phòng ăn, lấy đũa, rất nhanh chóng, xử hết sạch số thức ăn còn thừa  trên bàn...... rất vui vẻ như chưa xảy ra chuyện gì...... :)

Phải khiêm tốn


Tối qua mẹ đưa em Tịu đến nhà bạn làm bài tập nhóm. Trên đường đi:

- Mẹ: Có phải ở lớp con vừa diễn ra 1 vụ xì căng đan gây hậu quả làm cô giáo bị tổn thương đúng không?

- Tịu: Đúng rồi, sao mẹ biết, từ hôm 20/11 cơ, cô còn khóc cơ, nhưng không phải khóc điên đảo đâu mà chỉ là mít ướt, và buồn thôi (hăng hái kể lể mất mấy phút nội dung câu chuyện)

- Mẹ: Mẹ tò mò.... thế bạn ý thế nào nhỉ......mẹ bạn ý đã biết câu chuyện và mẹ bạn ý rất buồn đấy. Đôi khi con cái hay làm cho bố mẹ phiền lòng đấy.....

- Tịu: Cãi cô thế nhưng lại học giỏi mẹ biết không, bạn ý học cũng được đấy

- Mẹ: Học giỏi nhất lớp con á

- Tịu: Không Top 3 lớp con luôn luôn thuộc về bạn A, B, C cơ nhưng bạn ý cũng thuộc loại học giỏi

- Mẹ: Thế em Tịu của mẹ thì đứng thứ mấy, top cuối lớp à?

- Tịu: Mẹ dở à, thứ nhất: Lớp con không có xếp thứ và thứ hai: Mẹ thử nghĩ xem, liệu có ai trong đất nước Việt Nam này dám tự khen mình chưa............phải khiêm tốn chứ........... chỉ cần đỏ cái má lên thôi là biết....... nếu tự khen mình thì chỉ là Tây hoặc ít nhất là con lai nửa Việt nửa Tây thôi..... hiểu chưa......... hả cưng...........

(Nói đến đây Tịu cười sằng sặc rồi lấy tay lả lướt béo má mẹ mấy phát.....)

Có thể gọi Tịu là "thông minh" không nhỉ, buồn cười quá....... có những tận 9 loại thông minh cơ mà nhỉ........ bên con thật nhiều niềm vui mỗi ngày, con yêu của mẹ :)