Mẹ ốm nghỉ ở nhà cả ngày, ngủ đẫy mắt từ sáng đến chiều.... đêm, 2 mắt biến thành..... đèn pha ô tô.... hết vật bên nọ lại vã bên kia cũng chẳng sao ngủ được......... đầu óc lập tức nghĩ đến cơm áo gạo tiền, đến tương lai con cái, đến tuổi già, đến bệnh tật, đến linh tinh tất thẩy mọi thứ ........... thế là mẹ tỉnh hẳn........ ức chế với tiếng phì phò của bố bên trái, tiếng khẹt khẹt của anh Toe dưới chân, mẹ lần mò tìm điện thoại soi em Tịu nằm sát bên phải....... mẹ ngắm em........ trông hiền lắm........ mẹ thơm em 1 phát vào má, rồi mẹ lại ôm em, em cựa quậy một chút rồi em xích gần hơn về phía mẹ..... và rồi em lại im thin thít như thịt nấu đông.......... con gái của mẹ mấy bữa nữa bước sang 7 tuổi rồi.
Con gái mẹ 7 tuổi, học lớp Nhất, trường Mậu dịch, hết học kỳ I đã bắt đầu ti toe đánh vần được đôi ba thứ đơn giản. Tuy nhiên, riêng khoản viết thì cứ gọi là "nhoay nhoáy", ngày nào cũng nhất định phải sản xuất ra cho bằng được 1 thứ, nào là thư bày tỏ tình cảm với bà, thư cảnh cáo mẹ, thư thể hiện sự nhớ nhung chị Thỏ, rồi lại cả thư tình gửi anh Đa Vít (chả biết là cái thằng nào trong phim hoạt hình gì đó), cái nào cũng dài lê thê và cái nào cũng mắc đầy lỗi chính tả :)
Con gái mẹ 7 tuổi, em hấp dẫn vô cùng, em như con chuột nhắt tích cóp tha lôi tất cả "chổi cùn, rế rách" về hang ổ của mình mỗi ngày..... em đành hanh, em đanh đá, em tình cảm, em đáng yêu...... em như mưa bóng mây, thoắt cười thoắt khóc, thoắt vui thoắt buồn, thoắt du côn du kề nhưng rồi lại oẵn thoằn loặn ngay trong chớp mắt..........
Ai cũng bảo mẹ chiều em đến là vô lý........... nếu được chiều quá thì rồi lớn sẽ hư......... mẹ hỏi bà ngoại liệu có phải vậy........... bà bảo chả sao........ bà bảo hồi bé mẹ cũng thế, cũng đanh đá cũng cấu bà, lại còn leo lẻo nói bậy như hát hay........ ấy thế rồi lớn lên cũng có sao đâu......... mẹ vẫn yêu bà, vẫn thương bà nhiều lắm đấy thôi.......... Vậy thì thôi cứ kệ....... cứ để em tự nhớn như lúa zời, cỏ dại.........chả cần nhọc công chăm bón chi nhiều, chỉ cần mỗi ngày ôm em, thơm em, yêu em.... rồi thì đâu khắc vào đó hết.
Chúc mừng con gái yêu bước vào tuổi mới. Mẹ sẽ mãi thương yêu con như Cụ thương Bà và Bà thương mẹ.... vô điều kiện......... không màng định kiến.......... mẹ sẽ mãi ở bên con mỗi khi con cần mẹ..... chúng ta là đồng minh của nhau......... suốt cuộc đời này :)
Ra Tết ngày rộng tháng dài mẹ sẽ dọn phòng làm việc của bố thành ổ mới cho em, em sẽ có khoảng trời riêng, sẽ có giường tủ bàn ghế để em ngủ riêng và học riêng, sẽ có hang hốc, ngóc ngách để em trưng bày/cất giấu đồ đạc tài sản cá nhân theo riêng ý em ........... nhưng hễ bất cứ khi nào em cần sang ngủ với mẹ thì mẹ vẫn trân trọng đón chào em.
Chúc mừng sinh nhật con gái bé bỏng thương yêu thương quí thương chiều của mẹ. Happy 7 tuổi, em khỏe mạnh, em chăm ngoan..... mẹ yêu em lắm :)
7 tuổi sao mình có thể viết thư cho zai thống thiết được như vầy:
"Em yêu anh đa vit ạ em không muốn anh bảo vệ em nữa cho anh bị đau đớn nữa em yêu anh đa vit ạ em nhớ anh lắm bởi vì em đã đến muộn khiến anh bị in pu sai mân đánh em xi lỗi anh em yêu anh em xi lỗi anh em xẽ đền anh cái dì anh quyết định"
Thứ Sáu, tháng 12 19, 2014
Thứ Hai, tháng 12 15, 2014
Chủ Nhật, tháng 12 07, 2014
Răn Mình - Dạy Con
Nếu ta không tự tạo "giá trị" cho bản thân thì đừng hy vọng cuộc đời này sẽ, vô điều kiện, bưng những điều tốt đẹp đến cho ta hưởng. Theo mẹ, chỉ duy nhất có 2 sự: Cha mẹ già nương tựa vào con cái, và, Con thơ dựa dẫm vào cha mẹ là thuận lẽ đời......... còn lại............ mọi toan tính tầm gửi vào người khác đều là điều không thể chấp nhận được và sớm muộn sẽ phải trả giá ít nhiều. ToeTịu của mẹ, dù có bò lê kẽo kẹt cũng phải, bằng cách này hay cách khác, học cách tự đứng trên đôi chân của mình. Điều này đâu chỉ vì ta cần sống một cách "tự trọng" mà đấy thật sự là cách sống "khôn ngoan" và "an toàn" nhất...........
Thứ Năm, tháng 12 04, 2014
Cầu Hôn
- Mẹ: Tình hình ở lớp hôm nay thế nào kể cho mẹ nào
- Tịu: Có chuyện kinh khủng, con không thể kể cho mẹ được, quá kinh khủng luôn
- Mẹ: Không kể thì thôi vậy
- Tịu: Thôi, con lại kể vậy.......... mẹ có biết là đã xảy ra một chuyện mà đáng lẽ phải 28 tuổi mới được nhắc đến từ này không........ đó là từ gì mẹ biết không?
- Mẹ: Làm sao mẹ biết được
- Tịu: Đó là từ........... CẦU HÔN..................... hôm nay con đã được cầu hôn mẹ biết chưa......... có cả cái nhẫn đây này
- Mẹ: Ai cầu hôn con?
- Tịu: Là thằng M............. nó còn đeo cả nhẫn vào tay con đây này, mẹ xem đây này, có đẹp không?
- Mẹ: Thế lúc nó đeo nhẫn cho con thì nó nói gì?
- Tịu: Nó bảo là yêu chứ sao
- Mẹ: Thế con cũng thích thế à, con cũng thích nó à
- Tịu: Tất nhiên là con không thích nó, con không bao giờ thích nó
- Mẹ: Thế sao không thích lại chấp nhận lấy nhẫn của nó
- Tịu: Kệ nó, vẫn đồng ý lấy nhẫn nhưng không đồng ý lấy nó cũng được mà
- Mẹ: Thế nó có học giỏi không?
- Tịu: Nó học tiếng Việt thì bình thường nhưng nó làm toán thì nhanh
- Mẹ: Việc này chẳng hay ho gì, tốt hơn hết là con không nên nhận nhẫn của nó
- Tịu: Thôi được, phải đợi đến khi 28 tuổi thì mới liên quan đến chủ đề này mẹ nhỉ
- Mẹ: Haiz...........
P.S. Nàng tự mặc định rằng 28 là tuổi sẽ được đề cập tới các vấn đề liên quan đến "hôn sự" vì vào tuổi đó bố nàng mới được lên xe bông về chung sống dưới 1 mái nhà với mẹ nàng......... sắp sửa trôi qua 1 học kỳ đầu tiên, thành tích "học tập" và "rèn luyện" của nàng vẫn chỉ dừng ở mức độ này.......... mẹ nàng bắt đầu ca mơ run rồi đây :)
- Tịu: Có chuyện kinh khủng, con không thể kể cho mẹ được, quá kinh khủng luôn
- Mẹ: Không kể thì thôi vậy
- Tịu: Thôi, con lại kể vậy.......... mẹ có biết là đã xảy ra một chuyện mà đáng lẽ phải 28 tuổi mới được nhắc đến từ này không........ đó là từ gì mẹ biết không?
- Mẹ: Làm sao mẹ biết được
- Tịu: Đó là từ........... CẦU HÔN..................... hôm nay con đã được cầu hôn mẹ biết chưa......... có cả cái nhẫn đây này
- Mẹ: Ai cầu hôn con?
- Tịu: Là thằng M............. nó còn đeo cả nhẫn vào tay con đây này, mẹ xem đây này, có đẹp không?
- Mẹ: Thế lúc nó đeo nhẫn cho con thì nó nói gì?
- Tịu: Nó bảo là yêu chứ sao
- Mẹ: Thế con cũng thích thế à, con cũng thích nó à
- Tịu: Tất nhiên là con không thích nó, con không bao giờ thích nó
- Mẹ: Thế sao không thích lại chấp nhận lấy nhẫn của nó
- Tịu: Kệ nó, vẫn đồng ý lấy nhẫn nhưng không đồng ý lấy nó cũng được mà
- Mẹ: Thế nó có học giỏi không?
- Tịu: Nó học tiếng Việt thì bình thường nhưng nó làm toán thì nhanh
- Mẹ: Việc này chẳng hay ho gì, tốt hơn hết là con không nên nhận nhẫn của nó
- Tịu: Thôi được, phải đợi đến khi 28 tuổi thì mới liên quan đến chủ đề này mẹ nhỉ
- Mẹ: Haiz...........
P.S. Nàng tự mặc định rằng 28 là tuổi sẽ được đề cập tới các vấn đề liên quan đến "hôn sự" vì vào tuổi đó bố nàng mới được lên xe bông về chung sống dưới 1 mái nhà với mẹ nàng......... sắp sửa trôi qua 1 học kỳ đầu tiên, thành tích "học tập" và "rèn luyện" của nàng vẫn chỉ dừng ở mức độ này.......... mẹ nàng bắt đầu ca mơ run rồi đây :)
Nhẫn Cầu hôn của Nàng đây
Thực chất nó chỉ là cái Vòng đeo Chìa khóa :)
Thứ Tư, tháng 11 26, 2014
Tuyển Zai..........
- Tịu: Mẹ ơi con sẽ không bao giờ bị lấy chồng đểu
- Mẹ: Thế là sao?
- Tịu: Con đã có kế hoạch tổ chức một cuộc thi tuyển chọn, đứa nào thắng cuộc sẽ được con chọn làm chồng. Mẹ có thể lựa chọn danh sách mà mẹ yêu thích còn ở lớp con thì đầy, con mới nói ra ý kiến đấy thế là chúng nó đang rầm rầm đòi đăng ký, tất nhiên chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi ở nhà mình, trong phòng anh Toe, con cần phải chuẩn bị 10 cái bàn
- Mẹ: Thế con sẽ tổ chức thi gì
- Tịu: Thì toán này, chính tả này và nhiều thứ khác nữa
- Mẹ: Thứ khác là thứ gì?
- Tịu: Thì con bảo gì chúng nó phải làm thế, ví dụ như con bảo là làm việc dọn dẹp đi, thế là chúng nó phải dọn dẹp, con bảo là quét nhà đi, thế là chúng nó phải quét nhà, thế thì mới cho vào danh sách cuộc thi chung kết. Sẽ có một cái bảng đứa nào làm được sẽ đánh một cái "chữ Tích", đứa nào không làm được sẽ cho nó một cái "chữ X", đứa nào nhiều chữ X là thua cuộc, đứa nào nhiều chữ tích sẽ là người thắng cuộc.
- Mẹ: Thế con có thấy bố Tuấn quét nhà bao giờ chưa?
- Tịu: (thở dài) Con chẳng hiểu vì sao mẹ lại lấy bố Tuấn lùn nhỉ. Tất nhiên, đứa nào ngoan nhưng sau đấy hư thì sẽ bị loại bỏ và thay bằng đứa khác. Theo mẹ thì bao giờ con nên tổ chức cuộc thi........... chắc là 28 tuổi mẹ nhỉ......... đúng rồi 28 tuổi thì sẽ tổ chức cuộc thi....... mẹ có thấy hay không mẹ
- Mẹ: Chẳng có gì hay ho cả, sao con biết bọn con trai nó thích con, con toàn tưởng tượng ra thôi
- Tịu: Có chứ, chúng nó thích con, chúng nó tự thích con, nhưng con chẳng hiểu con làm gì mà chúng nó thích con, cũng có thể con đã giúp nó một việc nho nhỏ là con giành lại cái ghế đỏ mà nó đang tranh giành nhau, thế là nó thích con luôn. À mà con biết nó thích con là vì giờ ăn trưa con chả làm gì tự dưng chúng nó lấy ghế cho con thế là con biết là chúng nó thích con......... mà thôi con nghĩ là con sẽ để cho mẹ quyết định ai là người thắng cuộc vậy, tất nhiên con sẽ không lựa chọn bố Tuấn và anh Toe vì bố đã lấy mẹ mất rồi còn nếu lấy anh Toe thì có nghĩa là vi phạm qui tắc........... như vậy mẹ đã hài lòng chưa mẹ.......
Ôi thế có điên không chứ lị, nó cứ liên tha liên thiên thế này có điên tiết không cơ chứ lị.......... học hành lởm khởm chắc cũng vì đầu óc cứ hoang tưởng những chuyện ẩm à ẩm ương thế này đây........ cũng may còn vớt vát lại chút chút đó là xu hướng giới tính của nàng cũng tương đối rõ ràng là "thích zai" ặc ặc :)
Bàn tuyển chồng của em nó như này đây. Nội dung kiểm tra là Toán và Tiếng Việt hị hị ............ quá ngất ngây vì iem :)
- Mẹ: Thế là sao?
- Tịu: Con đã có kế hoạch tổ chức một cuộc thi tuyển chọn, đứa nào thắng cuộc sẽ được con chọn làm chồng. Mẹ có thể lựa chọn danh sách mà mẹ yêu thích còn ở lớp con thì đầy, con mới nói ra ý kiến đấy thế là chúng nó đang rầm rầm đòi đăng ký, tất nhiên chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi ở nhà mình, trong phòng anh Toe, con cần phải chuẩn bị 10 cái bàn
- Mẹ: Thế con sẽ tổ chức thi gì
- Tịu: Thì toán này, chính tả này và nhiều thứ khác nữa
- Mẹ: Thứ khác là thứ gì?
- Tịu: Thì con bảo gì chúng nó phải làm thế, ví dụ như con bảo là làm việc dọn dẹp đi, thế là chúng nó phải dọn dẹp, con bảo là quét nhà đi, thế là chúng nó phải quét nhà, thế thì mới cho vào danh sách cuộc thi chung kết. Sẽ có một cái bảng đứa nào làm được sẽ đánh một cái "chữ Tích", đứa nào không làm được sẽ cho nó một cái "chữ X", đứa nào nhiều chữ X là thua cuộc, đứa nào nhiều chữ tích sẽ là người thắng cuộc.
- Mẹ: Thế con có thấy bố Tuấn quét nhà bao giờ chưa?
- Tịu: (thở dài) Con chẳng hiểu vì sao mẹ lại lấy bố Tuấn lùn nhỉ. Tất nhiên, đứa nào ngoan nhưng sau đấy hư thì sẽ bị loại bỏ và thay bằng đứa khác. Theo mẹ thì bao giờ con nên tổ chức cuộc thi........... chắc là 28 tuổi mẹ nhỉ......... đúng rồi 28 tuổi thì sẽ tổ chức cuộc thi....... mẹ có thấy hay không mẹ
- Mẹ: Chẳng có gì hay ho cả, sao con biết bọn con trai nó thích con, con toàn tưởng tượng ra thôi
- Tịu: Có chứ, chúng nó thích con, chúng nó tự thích con, nhưng con chẳng hiểu con làm gì mà chúng nó thích con, cũng có thể con đã giúp nó một việc nho nhỏ là con giành lại cái ghế đỏ mà nó đang tranh giành nhau, thế là nó thích con luôn. À mà con biết nó thích con là vì giờ ăn trưa con chả làm gì tự dưng chúng nó lấy ghế cho con thế là con biết là chúng nó thích con......... mà thôi con nghĩ là con sẽ để cho mẹ quyết định ai là người thắng cuộc vậy, tất nhiên con sẽ không lựa chọn bố Tuấn và anh Toe vì bố đã lấy mẹ mất rồi còn nếu lấy anh Toe thì có nghĩa là vi phạm qui tắc........... như vậy mẹ đã hài lòng chưa mẹ.......
Ôi thế có điên không chứ lị, nó cứ liên tha liên thiên thế này có điên tiết không cơ chứ lị.......... học hành lởm khởm chắc cũng vì đầu óc cứ hoang tưởng những chuyện ẩm à ẩm ương thế này đây........ cũng may còn vớt vát lại chút chút đó là xu hướng giới tính của nàng cũng tương đối rõ ràng là "thích zai" ặc ặc :)
Bàn tuyển chồng của em nó như này đây. Nội dung kiểm tra là Toán và Tiếng Việt hị hị ............ quá ngất ngây vì iem :)
Thứ Tư, tháng 11 19, 2014
Kết quả Học tập giữa Học kỳ I
Cải cách giáo dục Tiểu học: Không được Thi giữa Học kỳ; Không được Chấm điểm; Không được Chê/Phê bình học sinh. Và kết quả là như sau:
Sửa sai Lần 1:
Sửa sai Lần 2:
Sửa sai Lần 1:
Sửa sai Lần 2:
Cô giáo nhắn tin: Phụ huynh ký vào bài "Luyện tập" cho con. Về nhà em Tịu thái độ len lén, rất gian:
- Mẹ: Lại học hành vớ vẩn chứ gì?
- Tịu: Không trả lời
- Mẹ: Có gì thì khai ra mau, đằng nào cô cũng nhắn tin cho mẹ hết rồi
- Tịu: Mẹ ơi, thật là xấu hổ, tình hình không được tốt lắm. Nhưng mà Toán thì con vẫn làm đúng hết, con còn được cô đọc tên đầu tiên trong số 30 đứa ngày mai được đi dự 20.11 ở trường, những đứa còn lại vừa không được đi dự lại còn phải ở nhà làm bài nhiều gấp 5 lần cơ
- Mẹ: Thế tình hình là sai mấy lỗi, khai ra nào
- Tịu: Con sợ mẹ cười chê con, mẹ tự lấy mà xem, nó ở trong tập file ý
- Mẹ: Mẹ thấy con chẳng dũng cảm gì cả, khi nào kết quả tốt thì chả cần hỏi con cũng khoe loạn lên còn kết quả kém thì con dấu biệt, mà con biết thừa đằng nào mẹ chả biết mà hôm nay cô giáo còn bắt bố mẹ ký vào cái bài đấy và nộp để cô xem biết chưa
- Tịu: Len lén lôi bài kiểm tra đưa cho mẹ
- Mẹ: Tịu, cái này mẹ không thể ký được và con phải đưa cho bố vì nó quá khủng khiếp
- Tịu: Con không thể đưa cho bố, con sợ bố
- Mẹ: Thế thì tùy con, mẹ sẽ không ký, con đưa bố xem và giải thích với bố lý do vì sao lại viết kém thế này
- Tịu: Miễn cưỡng đưa tờ giấy cho bố rồi chậm rãi chui vào chăn, trùm kín đầu hồi hộp đợi chờ........... Một lát sau.......... từ phòng bên, một tiếng hét thất thanh được cất lên một cách đầy thất vọng ................. ặc ặc
Con gái yêu ơi, ngày xưa anh con nó viết như thế này này, sao cùng một lò mà lại khác nhau dư lày..... là seo hic hic
Đây là chính tả Lớp 1:
Đây là văn Lớp 2: Cô không cho tẩy là tuyệt đối chấp hành....
Thứ Sáu, tháng 11 14, 2014
Con yêu,
Con yêu,
Hôm nay trời Hà Nội đẹp quá đi thôi, và mẹ lại thấy trong lòng rộn ràng phơi phới. Hãy tận hưởng cuộc sống này đi nhé, đừng có phí phạm sống một cuộc đời nhạt phèo tựa nước ốc. Sẽ chẳng bao giờ hết những sai lầm, khờ khạo nhưng "Hãy cứ là Chính mình vì những người khác Họ đã là Họ rồi đấy thôi". Hy vọng rằng mai tiếp tục vẫn sẽ là 1 ngày nắng, 1 ngày trong, 1 ngày khô, 1 ngày buốt, 1 ngày đặc trưng của tiết trời đầu đông Hà Nội....... tối nay chúng ta cùng bàn xem ta sẽ xử lý 2 ngày cuối tuần ra sao nhỉ :) Mẹ lại nhớ các con nhiều lắm :)
Hôm nay trời Hà Nội đẹp quá đi thôi, và mẹ lại thấy trong lòng rộn ràng phơi phới. Hãy tận hưởng cuộc sống này đi nhé, đừng có phí phạm sống một cuộc đời nhạt phèo tựa nước ốc. Sẽ chẳng bao giờ hết những sai lầm, khờ khạo nhưng "Hãy cứ là Chính mình vì những người khác Họ đã là Họ rồi đấy thôi". Hy vọng rằng mai tiếp tục vẫn sẽ là 1 ngày nắng, 1 ngày trong, 1 ngày khô, 1 ngày buốt, 1 ngày đặc trưng của tiết trời đầu đông Hà Nội....... tối nay chúng ta cùng bàn xem ta sẽ xử lý 2 ngày cuối tuần ra sao nhỉ :) Mẹ lại nhớ các con nhiều lắm :)
Thứ Tư, tháng 11 12, 2014
Quà tặng Bố
Chào đón bố công tác trở về, em hì hụi cả tối sáng tác bức tranh với chủ đề: "Toe và Tịu đi đám cưới bố Tuấn mẹ Đính"
Méo hết cả mồm cuối cùng em cũng nặn ra được tưng đây con chữ. Tuy chữ Toe vẫn còn nhầm lẫn chút nhưng không sao, thế là ổn lắm rồi. Dù sao thì cũng chỉ mới 1/2 học kỳ 1 thôi mà. Năm nay nhờ cải cách giáo dục, chả kiểm tra, chả chấm điểm gì cả nên dù có viết xấu cũng chẳng bị điểm kém he he
Bố Tuấn cũng kính cận này, cũng caravat nghiêm chỉnh này nhưng Mẹ Đính thì sao chỉ có mỗi 1 mắt, chẳng nhẽ mẹ chột à, thắc mắc hỏi tác giả thì được trả nhời như sau: "Có thế mà mẹ không hiểu, thế chẳng phải con đang vẽ mẹ quay nghiêng sang nắm tay bố đấy sao, quay nghiêng người thì đương nhiên là chỉ có 1 mắt chứ sao". Đúng rồi, cứ quay nghiêng thì chỉ còn 1 mắt........ có thế mà mẹ cũng không hiểu :)
Hăng tiết vịt, em lại tiếp tục gò tiếp thêm bức tranh chân dung Bác Hồ Chí Minh. Em giải thích bác Hồ già rồi nên cho thêm một tí nếp nhăn trên mặt............. hi hi ........ yêu dã man con ngan :)
Chủ Nhật, tháng 11 09, 2014
Thứ Sáu, tháng 11 07, 2014
Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn
Đọc kỹ từng dòng, từng chữ trong bài viết dưới đây thấy thật là tâm đắc quá. Tất cả đều đúng, đều sâu sắc và đều đáng để mình lấy đó làm bài học tốt cho cuộc sống của mình dù rằng chẳng dễ gì hướng tâm trí lực để đạt tới level đó :)
ĐỪNG BAO GIỜ TRÁCH MÓC BẤT KỲ AI TRONG CUỘC SỐNG CỦA BẠN..... điều quan trọng là giờ mình đã thông lắm rồi.......... giờ thì cứ nhẩn nha mà thực hiện thôi nhỉ :) khi nào mà chệch hướng quên bài thì sẽ phải tự tát vào mẹt một phát cho nhớ :)
Bài viết dưới đây được sưu tầm từ: http://thanhnientudo.com
(http://thanhnientudo.com/2014/07/25/dung-bao-gio-trach-moc-bat-ky-ai-trong-cuoc-song-cua-ban)
Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc…
Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm…
Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học…Và… người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm.
Đừng hứa khi đang… vui !
Đừng trả lời khi đang… nóng giận !
Đừng hứa khi đang… vui !
Đừng trả lời khi đang… nóng giận !
Đừng quyết đinh khi đang… buồn !
Đừng cười khi người khác… không vui !
Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ.
Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe
Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi.
Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta
Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).
Đừng cười khi người khác… không vui !
Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ.
Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe
Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi.
Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta
Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).
Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức.
(trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, đến 80t đợi vài ngày, được 90t …ngơ ngác một mình với giờ phút dài thăm thẳm !)
Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.
Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.
Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu.
Đừng lo lăng nhiều qúa về con cái vì con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng.
Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn.
Các con vô tình thì có thể sẽ tranh dành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống, và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.
Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng.
Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa. Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. Khi nào thì bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)?
Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.
Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi.
Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng.
Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng.
Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ… Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, mà lại còn làm hại cho sức khỏe bạn…
Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày.
Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn “được”.
Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.
Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.
Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.
Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.
Và nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh mình và còn BẠN BÈ .nữa.. họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến mình… không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.!!!
Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.
Chủ Nhật, tháng 11 02, 2014
Táo Y tế Vs Táo Giao thông 2014
Giọng cái con Táo Tịu cứ eo éo y hệt mợ Vân Dung....... Vãi em Tịu của mẹ :) hi hi
Thứ Năm, tháng 10 30, 2014
Sinh nhật Chuối - Mít
Mình đi sinh nhật em Chuối và em Mít........ thật là GATO quá đi thôi, chưa bao giờ bố mẹ tổ chức sinh nhật cho mình kiểu như thế này cả......... cứ như là showbiz ý...... có rất nhiều bóng, có rất nhiều bánh trang trí đẹp mắt lại có cả chú hề làm ảo thuật và thổi bóng các thể loại........ sinh nhật mình thì chỉ toàn thấy ăn uống và "phong bì" thôi........ và tất nhiên, người nhận phong bì thì luôn luôn là mẹ...........thật rõ chán :(
Trí tưởng tượng phong phú
Đêm qua đang ôm em Tịu tự dưng mẹ lại nghe thấy những tiếng híc híc. Phát hiện ra em Tịu lại "dở trò", mẹ vờ như không hiểu gì cứ mặc kệ. Sau một hồi gia tăng cái độ sụt sịt không thấy mẹ phản ứng gì thì nàng đành lên tiếng:
- Tịu: Thế mẹ không biết là con đang khóc à
- Mẹ: Ôi thế à, thế vì sao con khóc
- Tịu: Con khóc vì con đang rất là buồn, buồn lắm
- Mẹ: Lỗi tại mẹ à
- Tịu: Không, là vì con nghĩ đến câu chuyện ông taxi hôm nọ là con lại buồn, con cô đơn quá
(chẳng là tuần trước Tịu đã được đi chơi nhiều nơi nhưng vẫn tiếp tục đòi đến nhà chị Thỏ, mẹ bắt về thế là ỉ ôi điên đảo trên ô tô và cấu mẹ tới tấp. Bác taxi thấy ngứa mắt không chịu nổi mới dọa rằng sẽ mang Tịu về nhà bác ý nhận làm con nuôi, nhốt trên tầng 5 nhà bác ý, không cho về nhà với bố mẹ nữa vì can tội đánh mẹ mình. Tịu lúc ý cũng sợ, im tịt và khi vừa mở cửa taxi đã nhanh chóng chạy vụt lao ra ngoài vì sợ bác túm lại)
- Mẹ: Nhưng cuối cùng thì có sao đâu, con vẫn được ở cạnh mẹ đấy thôi, bác ý chỉ dọa thôi mà vì bác ý biết thực ra em Tịu rất yêu mẹ
- Tịu: (Khóc hình hịch) Mẹ ơi, thế nhỡ lúc nào đó mẹ bỏ con thật thì sao
- Mẹ: Mãi mãi không bao giờ bỏ em, luôn phải ôm em khi đi ngủ để còn gác chân lên nhau chứ
- Tịu: (quay phắt lại ôm chặt lấy mẹ) Mẹ ơi, thỉnh thoảng con cứ nghĩ mẹ bỏ con, rồi con bị nhốt ở nhà người ta, không cho ăn gì, rồi con xem lén người ta để chìa khóa ở đâu rồi con đợi lúc người ta không để ý rồi con lấy trộm chìa khóa rồi con mở khóa rồi con trốn ra ngoài tìm mẹ, rồi con đi lang thang ngoài đường tìm mẹ, khổ lắm chẳng có gì ăn, rồi bỗng nhiên con nhìn thấy mẹ
- Mẹ: Em sẽ làm gì
- Tịu: Con sẽ hét lên là "Mẹ ơi", rồi con lao đến ôm chầm lấy mẹ. Nhưng mà lúc đó con lại sợ là mẹ lại không nhận con thì sao
- Mẹ: Làm gì có chuyện đó, mà tốt hơn là em luôn bên cạnh mẹ, không bao giờ được xa mẹ nhé, ai dụ cho gì cũng không được đi theo biết chưa
- Tịu: Vâng, nhưng nhỡ con vẫn bị xa mẹ thì sao....... à lúc đó con sẽ tìm xem có cái điện thoại để con gọi bố xxxxxxxxxx để bố đến cứu con vậy
- Mẹ: Mẹ chằng bao giờ xa em, kể cả khi em lớn lên, em lấy chồng mẹ sẽ luôn bảo vệ em
- Tịu: Con không lấy chồng, chỉ ở với mẹ, à thôi đôi khi con cũng cần lấy chồng, dù một người chồng xấu xí cũ nát nhưng cũng được vì có một tính lòng tốt mẹ nhỉ
- Mẹ: Đúng rồi, phải chọn người nào tốt và thương yêu con
- Tịu: Mẹ, dạo này con được nhiều bọn con trai thích mẹ ạ, hình như tất cả bọn con trai lớp con chúng nó đều nghiện con, mẹ biết không chúng nó còn đánh nhau để tranh nhau hầu hạ con đấy
- Mẹ: Hầu hạ thế nào
- Tịu: Chúng nó còn tranh nhau lấy nước để mời Hạnh Nguyên uống nhưng mà con tởm lắm con uống bình nước của con, cốc nước ý là cốc chung tởm lắm có đứa còn nhè cả dãi vào
- Toe: (nằm bên cạnh, mắt đán vào Ipad và chen ngang) Đúng rồi mẹ ạ, hình như con Tịu nhà mình bây giờ nó đã trở thành hot girl rồi hay sao ý, Tịu, em có nhớ cái anh M ở lớp anh không?
- Tịu: Em không nhớ
- Toe: Đấy, cái thằng đấy đấy, nó suốt ngày lân la ra hỏi anh rằng em cậu đấy à, có phải em cậu không. Có khả năng là nó cũng thích em
- Tịu: À cũng giống như chị TL thích anh chứ gì?
- Toe: Tịu, em không được nói thế, câu nói vừa rồi của em thực ra là ngược lại đấy
- Mẹ: Thế là thế nào?
- Toe: Có nghĩa là............. hi hí.............. có nghĩa là ngược lại.......... chính anh mới là người thích chị ý đấy
- Mẹ: Thế con thích bạn ý thì con làm gì?
- Toe: Con đã từng chạm tay vào bạn ý
- Mẹ: Thế bạn ý cũng đồng ý cho con động vào người á
- Toe: Thì chúng con Hi 5 tay nhau mà
- Mẹ: Toe à, cố gắng đợi đến năm 18 tuổi nhé
- Toe: Con biết rồi, con biết chuyện đấy rồi, thôi không nói đến chuyện đó nữa
- Mẹ: Yên tâm đi, đến năm 18 tuổi thì thoải mái thích, lúc đó mà không thích ai thì còn nguy hiểm ý........... nên nhớ, mọi việc phải diễn ra tuần tự......... việc quan trọng bây giờ là học giỏi........ bọn con gái thường thích bọn con trai học giỏi đấy có biết không............ đàn ông có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm để chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái của mình....... vì vậy, mọi sự cần phải chuẩn bị cẩn thận và chu đáo, hiện tại thì sẽ bắt đầu bằng việc giữ sức khỏe bản thân và học cho tốt nhé.
- Toe: Vâng, con biết rồi
- Mẹ: Thôi, giờ thì 2 đứa nhắm mắt nào......... ngủ ngay nào...............
Một lát sau thì ............ bí tỉ không biết gì nữa............ mẹ lần mò kéo áo 2 đứa đã bị tốc ngược, tốc xuôi, đắp cái chăn ngang bụng rồi bắt đầu công cuộc đào bới kim cương đến gần 2h sáng............. Lại 1 ngày trôi qua............ 1 ngày bố vắng nhà thì sẽ là như thế đó :) : ) :)
Thứ Hai, tháng 10 20, 2014
Em đi câu cá
Em đi câu cá với cơ quan bố, em chẳng câu được con nào cả vì em còn bận làm người mẫu ảnh :) Khổ thương em ngoan lắm, vắng mẹ em vẫn ăn ngoan, vắng mẹ em vẫn chơi ngoan, em còn giúp mẹ trông bố, trông anh đâu ra đấy :) Bác HA cơ quan bố bảo em người nhớn nắm mà :)
Thứ Sáu, tháng 10 17, 2014
Thứ Tư, tháng 10 15, 2014
Hà Nội, Ngày trở về - Ngọc Tân
Chẳng đi xa, mà vẫn nhớ ........ nhớ Cụ ngoại của Toe Tịu, ở đâu đó...... rất xa.....
Final Fantasy VIII (Eyes On Me By Faye Wong)
Thế gian bao điều thú vị..........
Thứ Ba, tháng 10 07, 2014
Răng mới
Mẹ iu cái bộ nhá mới của em quá đi thôi, dạo này mẹ chẳng thấy có thứ gì hay ho cả thế là mẹ lôi em ra ngắm nghía, thế là mẹ lại thấy có nhiều thứ hay ho...... mẹ thương em quá đi thôi....... em chỉ mới đầy tháng vào đời quân ngũ mà nào thì đau mắt nào thì sổ mũi nào thì té re, mặt em thì choắt dí lại, người ngợm thì tong teo, mẹ thương em quá đi thôi :( mẹ thương lũ răng non mới mọc lổn nhổn cái to cái bé, mẹ thương cái tóc, mẹ thương cả cái lông mi :( mẹ thương em học dốt, mẹ thương em viết số ngược, mẹ thương em đánh vần linh ta linh tinh :( giá mà em cứ mãi là đứa bé 5 tuổi, chả cần học, chả cần dậy sớm, chả cần soạn sách vở, chả phải giặt khăn lau bảng, chả cần kỷ luật, chỉ mỗi phải chơi thôi....... thì hay biết mấy..... hic hic
Thứ Ba, tháng 9 30, 2014
Chuyện về An
2 hôm nay anh Toe được trường cử đi "tập huấn" tại Quận ủy Hai Bà Trưng, 8 Bùi Ngọc Dương. Mẹ vinh dự đảm nhận nhiệm vụ xe ôm.
- Mẹ: Thế túm lại là con học gì thế
- Toe: Dạ thầy giáo trường Đội Lê Duẩn về dạy về nghi thức đội, về trò chơi..... à..... nghĩ ra trò chơi rồi thì thu hút mọi người.... rồi thì ..... à ..... chơi trò chơi đó......
- Mẹ: Có đông không? Chỉ học vậy thôi ư
- Toe: Cũng đông phết, nhiều trường...... trường con thì có 10 bạn trong đó riêng lớp con đã được cử tận 5 bạn rồi......... còn học nhiều thứ nữa...... cô Hiệu phó phụ trách trường con...... à có được nghe kể về một chuyện........ rất là xúc động............ về ...... Mẹ............. con đã cố gắng để không khóc.......... trong khi đó rất nhiều bạn nữ đã khóc
- Mẹ: Chuyện gì mà khiếp thế, kể cho mẹ nghe được không?
- Toe: Đó là Chuyện về An
Rồi với một giọng rất xúc động và nghiêm túc, Toe rành rọt kể cho mẹ:
Ở lớp, An rất hay bị bạn bè trêu trọc vì có một người mẹ có đôi mắt vô cùng xấu xí. Các bạn thường bảo: "ê ê, sao mắt mẹ cậu xấu thế, mẹ cậu bị chột à". An rất là tức tối về chuyện đó, nó càng ngày càng cảm thấy tự ti, xấu hổ và ngày một xa lánh các bạn, nó cũng ghét luôn mẹ mình và không muốn xuất hiện nhiều bên mẹ, nó cảm thấy rất khó chịu với mẹ mình vì cho rằng mẹ chính là nguyên nhân gây nên mọi sự rắc rối .......... Tuy nhiên, An lại học rất giỏi........ nó đã quyết tâm chỉ tập trung vào việc học và đã giành được học bổng du học ở Singapore......... Nó rất vui sướng, khi đi du học nó không còn phải gặp lũ bạn đáng ghét và tất nhiên, nó cũng vui mừng khi không còn ở bên mẹ mình nữa....... nó tự hào khi thấy mình giỏi hơn các bạn........
Vì nhà nghèo, không được chu cấp tiền nhưng An không ngừng phấn đấu để vừa có thể học tốt lại vừa kiếm tiền trang trải cuộc sống........... An đã làm được việc đó............. sau khi tốt nghiệp đại học, An đã học thêm cao học....... rồi xin được việc làm.......... kiếm được rất nhiều tiền.......... lấy vợ............... sinh con......... có một cuộc sống sung túc và ổn định tại Singapore..........và khi 2 đứa con thắc mắc với An rằng vì sao chúng không có ông bà như những đứa trẻ khác thì An bảo rằng ông bà đã chết từ lâu rồi.............. An gần như quên hẳn người mẹ của mình...................
Rồi một thời gian sau An bất chợt nghĩ đến mẹ và nó quyết định gửi một bức thư và tiền về Việt Nam cho mẹ...........
Về phía người mẹ, sau khi nhận được thư và tiền của An thì đã vô cùng sung sướng. Bà đã lấy số tiền đó để mua vé máy bay và làm lộ phí, lần mò theo địa chỉ trên phong bì thư, mẹ An sang tận Singapore để tìm con. Khi tìm đến đúng địa chỉ, mẹ An kinh ngạc khi thấy đó là một ngôi nhà vô cùng to đẹp, nhìn vào trong bà thấy có 2 đứa trẻ đang chơi đùa và bằng linh cảm, bà nhận ra đó chính là cháu mình.......... bà vẫy gọi chúng lại gần và định ôm lấy chúng thì 2 đứa trẻ sợ quá khóc thét lên gọi bố mẹ vì cho rằng bà già đó là trộm. An và vợ chạy lao ra.............. An nhìn thấy mẹ mình............ nhưng vì nó đã chót nói với vợ con rằng bố mẹ đã chết nên nó đã lờ đi........ coi như người phụ nữ đó không phải là mẹ mình. Mẹ An thấy con mình không nhận mẹ thì thất thất vọng. Bà chỉ nói với 2 đứa trẻ rằng bà đang đi tìm cháu và bà đã nhận nhầm các cháu là cháu bà chứ bà không phải là trộm...................
Mẹ An lẳng lặng trở về nước........... bà đã vô cùng đau buồn..............
Thời gian trôi đi, An có dịp trở về nước................ nó nhớ lại lũ bạn xưa hay trêu trọc mình............. và nó quyết định gặp lại các bạn để chứng minh cho các bạn thấy rằng giờ nó thành đạt và giầu có đến mức nào............. và khi gặp lại các bạn nó mới được biết rằng.................. mẹ mình đã ........... chết.......
An trở về ngôi nhà cũ của mình thì được người hàng xóm trao lại bức thư mẹ nó gửi cho nó.............trong thư mẹ nó viết rằng mẹ nó đã luôn thương yêu và nhung nhớ nó như thế nào, và mắt của mẹ nó bị hỏng chính là vì bà đã hy sinh 1 bên mắt của mình để thay mắt cho con trai khi mắt nó bị hỏng hồi bé...............
An đã vô cùng ân hận................. nhưng tất cả đã muộn.................. mẹ nó không còn trên đời này nữa.............
Kể đến đây Toe rung lên bần bật, cố để không khóc nhưng mẹ thấy mắt Toe đỏ hoe ngấn nước........... Toe ôm lấy mẹ và nói với mẹ: "Mẹ, con yêu mẹ lắm, con sẽ không bao giờ giống An đâu"
- Mẹ: Toe, mẹ nghĩ đôi khi người lớn cũng có những xử sự không hay lắm, liệu con có muốn bố mẹ phải thay đổi gì không?
- Toe: Không, không một chút nào, con nghĩ chúng ta có một gia đình hoàn hảo........ bố, mẹ, con và em Tịu, con không cần gì hơn
- Mẹ: Nhưng nhất định phải có thứ gì đó chưa tốt cần phải rút kinh nghiệm chứ
- Toe: À thì, chỉ một tí tí, bé vô cùng không đáng kể thôi.......... đó chính là.............. con muốn bố mẹ quan tâm đến những gì con quan tâm
- Mẹ: Nhưng mà con chỉ toàn quan tâm đến khủng long, đến khách sạn rồi món ăn, rồi du thuyền......... toàn những thứ mẹ chẳng thích gì cả
- Toe: Nhưng mẹ có thể ngồi lắng nghe con nói cũng được, mẹ chỉ cần nghe con, giống như bà Ngoại vẫn làm thế mà
- Mẹ: Okie........... ôm anh Toe hôi một tí.......... thanh niên nghiêm túc của mẹ................ mẹ yêu cái má của con.......... thơm một phát nào :)
- Mẹ: Thế túm lại là con học gì thế
- Toe: Dạ thầy giáo trường Đội Lê Duẩn về dạy về nghi thức đội, về trò chơi..... à..... nghĩ ra trò chơi rồi thì thu hút mọi người.... rồi thì ..... à ..... chơi trò chơi đó......
- Mẹ: Có đông không? Chỉ học vậy thôi ư
- Toe: Cũng đông phết, nhiều trường...... trường con thì có 10 bạn trong đó riêng lớp con đã được cử tận 5 bạn rồi......... còn học nhiều thứ nữa...... cô Hiệu phó phụ trách trường con...... à có được nghe kể về một chuyện........ rất là xúc động............ về ...... Mẹ............. con đã cố gắng để không khóc.......... trong khi đó rất nhiều bạn nữ đã khóc
- Mẹ: Chuyện gì mà khiếp thế, kể cho mẹ nghe được không?
- Toe: Đó là Chuyện về An
Rồi với một giọng rất xúc động và nghiêm túc, Toe rành rọt kể cho mẹ:
Ở lớp, An rất hay bị bạn bè trêu trọc vì có một người mẹ có đôi mắt vô cùng xấu xí. Các bạn thường bảo: "ê ê, sao mắt mẹ cậu xấu thế, mẹ cậu bị chột à". An rất là tức tối về chuyện đó, nó càng ngày càng cảm thấy tự ti, xấu hổ và ngày một xa lánh các bạn, nó cũng ghét luôn mẹ mình và không muốn xuất hiện nhiều bên mẹ, nó cảm thấy rất khó chịu với mẹ mình vì cho rằng mẹ chính là nguyên nhân gây nên mọi sự rắc rối .......... Tuy nhiên, An lại học rất giỏi........ nó đã quyết tâm chỉ tập trung vào việc học và đã giành được học bổng du học ở Singapore......... Nó rất vui sướng, khi đi du học nó không còn phải gặp lũ bạn đáng ghét và tất nhiên, nó cũng vui mừng khi không còn ở bên mẹ mình nữa....... nó tự hào khi thấy mình giỏi hơn các bạn........
Vì nhà nghèo, không được chu cấp tiền nhưng An không ngừng phấn đấu để vừa có thể học tốt lại vừa kiếm tiền trang trải cuộc sống........... An đã làm được việc đó............. sau khi tốt nghiệp đại học, An đã học thêm cao học....... rồi xin được việc làm.......... kiếm được rất nhiều tiền.......... lấy vợ............... sinh con......... có một cuộc sống sung túc và ổn định tại Singapore..........và khi 2 đứa con thắc mắc với An rằng vì sao chúng không có ông bà như những đứa trẻ khác thì An bảo rằng ông bà đã chết từ lâu rồi.............. An gần như quên hẳn người mẹ của mình...................
Rồi một thời gian sau An bất chợt nghĩ đến mẹ và nó quyết định gửi một bức thư và tiền về Việt Nam cho mẹ...........
Về phía người mẹ, sau khi nhận được thư và tiền của An thì đã vô cùng sung sướng. Bà đã lấy số tiền đó để mua vé máy bay và làm lộ phí, lần mò theo địa chỉ trên phong bì thư, mẹ An sang tận Singapore để tìm con. Khi tìm đến đúng địa chỉ, mẹ An kinh ngạc khi thấy đó là một ngôi nhà vô cùng to đẹp, nhìn vào trong bà thấy có 2 đứa trẻ đang chơi đùa và bằng linh cảm, bà nhận ra đó chính là cháu mình.......... bà vẫy gọi chúng lại gần và định ôm lấy chúng thì 2 đứa trẻ sợ quá khóc thét lên gọi bố mẹ vì cho rằng bà già đó là trộm. An và vợ chạy lao ra.............. An nhìn thấy mẹ mình............ nhưng vì nó đã chót nói với vợ con rằng bố mẹ đã chết nên nó đã lờ đi........ coi như người phụ nữ đó không phải là mẹ mình. Mẹ An thấy con mình không nhận mẹ thì thất thất vọng. Bà chỉ nói với 2 đứa trẻ rằng bà đang đi tìm cháu và bà đã nhận nhầm các cháu là cháu bà chứ bà không phải là trộm...................
Mẹ An lẳng lặng trở về nước........... bà đã vô cùng đau buồn..............
Thời gian trôi đi, An có dịp trở về nước................ nó nhớ lại lũ bạn xưa hay trêu trọc mình............. và nó quyết định gặp lại các bạn để chứng minh cho các bạn thấy rằng giờ nó thành đạt và giầu có đến mức nào............. và khi gặp lại các bạn nó mới được biết rằng.................. mẹ mình đã ........... chết.......
An trở về ngôi nhà cũ của mình thì được người hàng xóm trao lại bức thư mẹ nó gửi cho nó.............trong thư mẹ nó viết rằng mẹ nó đã luôn thương yêu và nhung nhớ nó như thế nào, và mắt của mẹ nó bị hỏng chính là vì bà đã hy sinh 1 bên mắt của mình để thay mắt cho con trai khi mắt nó bị hỏng hồi bé...............
An đã vô cùng ân hận................. nhưng tất cả đã muộn.................. mẹ nó không còn trên đời này nữa.............
Kể đến đây Toe rung lên bần bật, cố để không khóc nhưng mẹ thấy mắt Toe đỏ hoe ngấn nước........... Toe ôm lấy mẹ và nói với mẹ: "Mẹ, con yêu mẹ lắm, con sẽ không bao giờ giống An đâu"
- Mẹ: Toe, mẹ nghĩ đôi khi người lớn cũng có những xử sự không hay lắm, liệu con có muốn bố mẹ phải thay đổi gì không?
- Toe: Không, không một chút nào, con nghĩ chúng ta có một gia đình hoàn hảo........ bố, mẹ, con và em Tịu, con không cần gì hơn
- Mẹ: Nhưng nhất định phải có thứ gì đó chưa tốt cần phải rút kinh nghiệm chứ
- Toe: À thì, chỉ một tí tí, bé vô cùng không đáng kể thôi.......... đó chính là.............. con muốn bố mẹ quan tâm đến những gì con quan tâm
- Mẹ: Nhưng mà con chỉ toàn quan tâm đến khủng long, đến khách sạn rồi món ăn, rồi du thuyền......... toàn những thứ mẹ chẳng thích gì cả
- Toe: Nhưng mẹ có thể ngồi lắng nghe con nói cũng được, mẹ chỉ cần nghe con, giống như bà Ngoại vẫn làm thế mà
- Mẹ: Okie........... ôm anh Toe hôi một tí.......... thanh niên nghiêm túc của mẹ................ mẹ yêu cái má của con.......... thơm một phát nào :)
Thứ Sáu, tháng 9 12, 2014
6 tháng
Thế rồi thì cũng sắp sửa trôi qua 6 tháng ...... 6 tháng kể từ cái ngày ngày ta bắt đầu trò chơi tự ủn mình tõm xuống biển để tập bơi tập lội......... khi mà tuổi tác đã bắt đầu tà tà xế bóng.......... Đang quen báo cáo báo cò, đánh giá định kỳ tháng/quí/năm, nay mãi chả thấy ai động đậy sờ mó tới bỗng thấy trống vắng hụt hẫng đành tự lôi mình ra "đấu tố" một mình ......................
và rồi ....... 40 tuổi........ dường như lại có cảm giác được tái sinh thành con người hoàn toàn khác......... lạ lẫm đấy, thú vị đấy nhưng cũng chẳng hề ít lo toan, thử thách........
6 tháng trôi qua, ta đúc kết "sâu sắc" duy nhất chỉ 1 sự: Lao động Chăm chỉ Lương thiện - điều quan trọng nhất tạo nên mọi giá trị bền vững.........
Sẽ mãi mãi lưu giữ điều đó trong tim và tiếp bước trên con đường mình đã chọn, giữ tâm an, không đầu hàng, không thỏa hiệp, quyết không thể để bản thân bị chi phối, phân tán bởi những lời bàn ra tán vào theo kiểu "khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai". Cuộc sống của ta, do ta lựa chọn, không ai và không thứ gì có thể khiến ta chùn bước....... sẽ quyết tâm cao độ để không bị rơi vào thế "hoạn nạn" và để mọi người sống quanh ta có thể vui vẻ vỗ tay cùng với ta.
Tạm biệt với những báo cáo trăm nghìn triệu tỉ Đô la trên dời dưới biển, ngày hôm nay ta vui vầy với những con số nhỏ nhỏ xinh xinh của riêng ta, đã biết lo toan nhiều lắm, ngày nắng phải nghĩ đến ngày mưa, đã hiểu "tận đáy lòng" ý nghĩa của từ "trách nhiệm" "quan tâm" "chia sẻ", đã nhận thấy ranh giới giữa sự "lương thiện" và "kém lương thiện" trong kinh doanh thật sự "mong manh" như như đèn dầu trước gió............ và trên hơn cả ta hiểu ra rằng, ta sẽ không lựa chọn cho mình một "lối đi tắt"...........làm gì có chuyện cứ chỉ việc "ăn tục nói phét" "chém gió phần phật" rồi thì lúa gạo nó sẽ tự rơi từ trên trời xuống cho mà hưởng............... "thức ăn sẽ chỉ đến với bất kỳ ai biết lao động thật chăm chỉ và lương thiện".......... như trong Ratatouille ý :)........... ta tin tưởng vậy...... food is not for free he he
Happy 6 tháng, ta sẽ luôn giữ nụ cười trên môi và quyết không để cha mẹ chồng con bị bất kỳ "ảnh hưởng bất lợi" nào hoặc phải lo lắng cho ta............. 40 tuổi, tự cảm thấy thấy mình trưởng thành trong hành động và tự do/thư thái trong tâm hồn......
Còn 1 nhiệm vụ vụ gian nan nữa đó là hạn chế tối đa tốc độ xập xệ của cái thân già do hao mòn tự nhiên ............. e chừng vụ này ban căng phết........... nhưng không sao, một khi mà "thích" thì sẽ "nhích" cho bằng được...... Giáp Dần là phải "rắn" :) :) :)
và rồi ....... 40 tuổi........ dường như lại có cảm giác được tái sinh thành con người hoàn toàn khác......... lạ lẫm đấy, thú vị đấy nhưng cũng chẳng hề ít lo toan, thử thách........
6 tháng trôi qua, ta đúc kết "sâu sắc" duy nhất chỉ 1 sự: Lao động Chăm chỉ Lương thiện - điều quan trọng nhất tạo nên mọi giá trị bền vững.........
Sẽ mãi mãi lưu giữ điều đó trong tim và tiếp bước trên con đường mình đã chọn, giữ tâm an, không đầu hàng, không thỏa hiệp, quyết không thể để bản thân bị chi phối, phân tán bởi những lời bàn ra tán vào theo kiểu "khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai". Cuộc sống của ta, do ta lựa chọn, không ai và không thứ gì có thể khiến ta chùn bước....... sẽ quyết tâm cao độ để không bị rơi vào thế "hoạn nạn" và để mọi người sống quanh ta có thể vui vẻ vỗ tay cùng với ta.
Tạm biệt với những báo cáo trăm nghìn triệu tỉ Đô la trên dời dưới biển, ngày hôm nay ta vui vầy với những con số nhỏ nhỏ xinh xinh của riêng ta, đã biết lo toan nhiều lắm, ngày nắng phải nghĩ đến ngày mưa, đã hiểu "tận đáy lòng" ý nghĩa của từ "trách nhiệm" "quan tâm" "chia sẻ", đã nhận thấy ranh giới giữa sự "lương thiện" và "kém lương thiện" trong kinh doanh thật sự "mong manh" như như đèn dầu trước gió............ và trên hơn cả ta hiểu ra rằng, ta sẽ không lựa chọn cho mình một "lối đi tắt"...........làm gì có chuyện cứ chỉ việc "ăn tục nói phét" "chém gió phần phật" rồi thì lúa gạo nó sẽ tự rơi từ trên trời xuống cho mà hưởng............... "thức ăn sẽ chỉ đến với bất kỳ ai biết lao động thật chăm chỉ và lương thiện".......... như trong Ratatouille ý :)........... ta tin tưởng vậy...... food is not for free he he
Happy 6 tháng, ta sẽ luôn giữ nụ cười trên môi và quyết không để cha mẹ chồng con bị bất kỳ "ảnh hưởng bất lợi" nào hoặc phải lo lắng cho ta............. 40 tuổi, tự cảm thấy thấy mình trưởng thành trong hành động và tự do/thư thái trong tâm hồn......
Còn 1 nhiệm vụ vụ gian nan nữa đó là hạn chế tối đa tốc độ xập xệ của cái thân già do hao mòn tự nhiên ............. e chừng vụ này ban căng phết........... nhưng không sao, một khi mà "thích" thì sẽ "nhích" cho bằng được...... Giáp Dần là phải "rắn" :) :) :)
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)









































