2 hôm nay anh Toe được trường cử đi "tập huấn" tại Quận ủy Hai Bà Trưng, 8 Bùi Ngọc Dương. Mẹ vinh dự đảm nhận nhiệm vụ xe ôm.
- Mẹ: Thế túm lại là con học gì thế
- Toe: Dạ thầy giáo trường Đội Lê Duẩn về dạy về nghi thức đội, về trò chơi..... à..... nghĩ ra trò chơi rồi thì thu hút mọi người.... rồi thì ..... à ..... chơi trò chơi đó......
- Mẹ: Có đông không? Chỉ học vậy thôi ư
- Toe: Cũng đông phết, nhiều trường...... trường con thì có 10 bạn trong đó riêng lớp con đã được cử tận 5 bạn rồi......... còn học nhiều thứ nữa...... cô Hiệu phó phụ trách trường con...... à có được nghe kể về một chuyện........ rất là xúc động............ về ...... Mẹ............. con đã cố gắng để không khóc.......... trong khi đó rất nhiều bạn nữ đã khóc
- Mẹ: Chuyện gì mà khiếp thế, kể cho mẹ nghe được không?
- Toe: Đó là Chuyện về An
Rồi với một giọng rất xúc động và nghiêm túc, Toe rành rọt kể cho mẹ:
Ở lớp, An rất hay bị bạn bè trêu trọc vì có một người mẹ có đôi mắt vô cùng xấu xí. Các bạn thường bảo: "ê ê, sao mắt mẹ cậu xấu thế, mẹ cậu bị chột à". An rất là tức tối về chuyện đó, nó càng ngày càng cảm thấy tự ti, xấu hổ và ngày một xa lánh các bạn, nó cũng ghét luôn mẹ mình và không muốn xuất hiện nhiều bên mẹ, nó cảm thấy rất khó chịu với mẹ mình vì cho rằng mẹ chính là nguyên nhân gây nên mọi sự rắc rối .......... Tuy nhiên, An lại học rất giỏi........ nó đã quyết tâm chỉ tập trung vào việc học và đã giành được học bổng du học ở Singapore......... Nó rất vui sướng, khi đi du học nó không còn phải gặp lũ bạn đáng ghét và tất nhiên, nó cũng vui mừng khi không còn ở bên mẹ mình nữa....... nó tự hào khi thấy mình giỏi hơn các bạn........
Vì nhà nghèo, không được chu cấp tiền nhưng An không ngừng phấn đấu để vừa có thể học tốt lại vừa kiếm tiền trang trải cuộc sống........... An đã làm được việc đó............. sau khi tốt nghiệp đại học, An đã học thêm cao học....... rồi xin được việc làm.......... kiếm được rất nhiều tiền.......... lấy vợ............... sinh con......... có một cuộc sống sung túc và ổn định tại Singapore..........và khi 2 đứa con thắc mắc với An rằng vì sao chúng không có ông bà như những đứa trẻ khác thì An bảo rằng ông bà đã chết từ lâu rồi.............. An gần như quên hẳn người mẹ của mình...................
Rồi một thời gian sau An bất chợt nghĩ đến mẹ và nó quyết định gửi một bức thư và tiền về Việt Nam cho mẹ...........
Về phía người mẹ, sau khi nhận được thư và tiền của An thì đã vô cùng sung sướng. Bà đã lấy số tiền đó để mua vé máy bay và làm lộ phí, lần mò theo địa chỉ trên phong bì thư, mẹ An sang tận Singapore để tìm con. Khi tìm đến đúng địa chỉ, mẹ An kinh ngạc khi thấy đó là một ngôi nhà vô cùng to đẹp, nhìn vào trong bà thấy có 2 đứa trẻ đang chơi đùa và bằng linh cảm, bà nhận ra đó chính là cháu mình.......... bà vẫy gọi chúng lại gần và định ôm lấy chúng thì 2 đứa trẻ sợ quá khóc thét lên gọi bố mẹ vì cho rằng bà già đó là trộm. An và vợ chạy lao ra.............. An nhìn thấy mẹ mình............ nhưng vì nó đã chót nói với vợ con rằng bố mẹ đã chết nên nó đã lờ đi........ coi như người phụ nữ đó không phải là mẹ mình. Mẹ An thấy con mình không nhận mẹ thì thất thất vọng. Bà chỉ nói với 2 đứa trẻ rằng bà đang đi tìm cháu và bà đã nhận nhầm các cháu là cháu bà chứ bà không phải là trộm...................
Mẹ An lẳng lặng trở về nước........... bà đã vô cùng đau buồn..............
Thời gian trôi đi, An có dịp trở về nước................ nó nhớ lại lũ bạn xưa hay trêu trọc mình............. và nó quyết định gặp lại các bạn để chứng minh cho các bạn thấy rằng giờ nó thành đạt và giầu có đến mức nào............. và khi gặp lại các bạn nó mới được biết rằng.................. mẹ mình đã ........... chết.......
An trở về ngôi nhà cũ của mình thì được người hàng xóm trao lại bức thư mẹ nó gửi cho nó.............trong thư mẹ nó viết rằng mẹ nó đã luôn thương yêu và nhung nhớ nó như thế nào, và mắt của mẹ nó bị hỏng chính là vì bà đã hy sinh 1 bên mắt của mình để thay mắt cho con trai khi mắt nó bị hỏng hồi bé...............
An đã vô cùng ân hận................. nhưng tất cả đã muộn.................. mẹ nó không còn trên đời này nữa.............
Kể đến đây Toe rung lên bần bật, cố để không khóc nhưng mẹ thấy mắt Toe đỏ hoe ngấn nước........... Toe ôm lấy mẹ và nói với mẹ: "Mẹ, con yêu mẹ lắm, con sẽ không bao giờ giống An đâu"
- Mẹ: Toe, mẹ nghĩ đôi khi người lớn cũng có những xử sự không hay lắm, liệu con có muốn bố mẹ phải thay đổi gì không?
- Toe: Không, không một chút nào, con nghĩ chúng ta có một gia đình hoàn hảo........ bố, mẹ, con và em Tịu, con không cần gì hơn
- Mẹ: Nhưng nhất định phải có thứ gì đó chưa tốt cần phải rút kinh nghiệm chứ
- Toe: À thì, chỉ một tí tí, bé vô cùng không đáng kể thôi.......... đó chính là.............. con muốn bố mẹ quan tâm đến những gì con quan tâm
- Mẹ: Nhưng mà con chỉ toàn quan tâm đến khủng long, đến khách sạn rồi món ăn, rồi du thuyền......... toàn những thứ mẹ chẳng thích gì cả
- Toe: Nhưng mẹ có thể ngồi lắng nghe con nói cũng được, mẹ chỉ cần nghe con, giống như bà Ngoại vẫn làm thế mà
- Mẹ: Okie........... ôm anh Toe hôi một tí.......... thanh niên nghiêm túc của mẹ................ mẹ yêu cái má của con.......... thơm một phát nào :)