Thứ Ba, tháng 9 30, 2014

Chuyện về An

2 hôm nay anh Toe được trường cử đi "tập huấn" tại Quận ủy Hai Bà Trưng, 8 Bùi Ngọc Dương. Mẹ vinh dự đảm nhận nhiệm vụ xe ôm.

- Mẹ: Thế túm lại là con học gì thế

- Toe: Dạ thầy giáo trường Đội Lê Duẩn về dạy về nghi thức đội, về trò chơi..... à..... nghĩ ra trò chơi rồi thì thu hút mọi người.... rồi thì ..... à ..... chơi trò chơi đó......

- Mẹ: Có đông không? Chỉ học vậy thôi ư

- Toe: Cũng đông phết, nhiều trường...... trường con thì có 10 bạn trong đó riêng lớp con đã được cử tận 5 bạn rồi......... còn học nhiều thứ nữa...... cô Hiệu phó phụ trách trường con...... à có được nghe kể về một chuyện........ rất là xúc động............ về ...... Mẹ............. con đã cố gắng để không khóc.......... trong khi đó rất nhiều bạn nữ đã khóc

- Mẹ: Chuyện gì mà khiếp thế, kể cho mẹ nghe được không?

- Toe: Đó là Chuyện về An

Rồi với một giọng rất xúc động và nghiêm túc, Toe rành rọt kể cho mẹ:

Ở lớp, An rất hay bị bạn bè trêu trọc vì có một người mẹ có đôi mắt vô cùng xấu xí. Các bạn thường bảo: "ê ê, sao mắt mẹ cậu xấu thế, mẹ cậu bị chột à". An rất là tức tối về chuyện đó, nó càng ngày càng cảm thấy tự ti, xấu hổ và ngày một xa lánh các bạn, nó cũng ghét luôn mẹ mình và không muốn xuất hiện nhiều bên mẹ, nó cảm thấy rất khó chịu với mẹ mình vì cho rằng mẹ chính là nguyên nhân gây nên mọi sự rắc rối ..........  Tuy nhiên, An lại học rất giỏi........ nó đã quyết tâm chỉ tập trung vào việc học và đã giành được học bổng du học ở Singapore......... Nó rất vui sướng, khi đi du học nó không còn phải gặp lũ bạn đáng ghét và tất nhiên, nó cũng vui mừng khi không còn ở bên mẹ mình nữa....... nó tự hào khi thấy mình giỏi hơn các bạn........

Vì nhà nghèo, không được chu cấp tiền nhưng An không ngừng phấn đấu để vừa có thể học tốt lại vừa kiếm tiền trang trải cuộc sống........... An đã làm được việc đó............. sau khi tốt nghiệp đại học, An đã học thêm cao học....... rồi xin được việc làm.......... kiếm được rất nhiều tiền.......... lấy vợ............... sinh con......... có một cuộc sống sung túc và ổn định tại Singapore..........và khi 2 đứa con thắc mắc với An rằng vì sao chúng không có ông bà như những đứa trẻ khác thì An bảo rằng ông bà đã chết từ lâu rồi..............  An gần như quên hẳn người mẹ của mình...................

Rồi một thời gian sau An bất chợt nghĩ đến mẹ và nó quyết định gửi một bức thư và tiền về Việt Nam cho mẹ...........

Về phía người mẹ, sau khi nhận được thư và tiền của An thì đã vô cùng sung sướng. Bà đã lấy số tiền đó để mua vé máy bay và làm lộ phí, lần mò theo địa chỉ trên phong bì thư, mẹ An sang tận Singapore để tìm con. Khi tìm đến đúng địa chỉ, mẹ An kinh ngạc khi thấy đó là một ngôi nhà vô cùng to đẹp, nhìn vào trong bà thấy có 2 đứa trẻ đang chơi đùa và bằng linh cảm, bà nhận ra đó chính là cháu mình.......... bà vẫy gọi chúng lại gần và định ôm lấy chúng thì 2 đứa trẻ sợ quá khóc thét lên gọi bố mẹ vì cho rằng bà già đó là trộm. An và vợ chạy lao ra.............. An nhìn thấy mẹ mình............ nhưng vì nó đã chót nói với vợ con rằng bố mẹ đã chết nên nó đã lờ đi........ coi như người phụ nữ đó không phải là mẹ mình. Mẹ An thấy con mình không nhận mẹ thì thất thất vọng. Bà chỉ nói với 2 đứa trẻ rằng bà đang đi tìm cháu và bà đã nhận nhầm các cháu là cháu bà chứ bà không phải là trộm...................

Mẹ An lẳng lặng trở về nước........... bà đã vô cùng đau buồn..............

Thời gian trôi đi, An có dịp trở về nước................ nó nhớ lại lũ bạn xưa hay trêu trọc mình............. và nó quyết định gặp lại các bạn để chứng minh cho các bạn thấy rằng giờ nó thành đạt và giầu có đến mức nào............. và khi gặp lại các bạn nó mới được biết rằng.................. mẹ mình đã ........... chết.......

An trở về ngôi nhà cũ của mình thì được người hàng xóm trao lại bức thư mẹ nó gửi cho nó.............trong thư mẹ nó viết rằng mẹ nó đã luôn thương yêu và nhung nhớ nó như thế nào, và mắt của mẹ nó bị hỏng chính là vì bà đã hy sinh 1 bên mắt của mình để thay mắt cho con trai khi mắt nó bị hỏng hồi bé...............

An đã vô cùng ân hận................. nhưng tất cả đã muộn.................. mẹ nó không còn trên đời này nữa.............

Kể đến đây Toe rung lên bần bật, cố để không khóc nhưng mẹ thấy mắt Toe đỏ hoe ngấn nước........... Toe ôm lấy mẹ và nói với mẹ: "Mẹ, con yêu mẹ lắm, con sẽ không bao giờ giống An đâu"

- Mẹ: Toe, mẹ nghĩ đôi khi người lớn cũng có những xử sự không hay lắm, liệu con có muốn bố mẹ phải thay đổi gì không?

- Toe: Không, không một chút nào, con nghĩ chúng ta có một gia đình hoàn hảo........ bố, mẹ, con và em Tịu, con không cần gì hơn

- Mẹ: Nhưng nhất định phải có thứ gì đó chưa tốt cần phải rút kinh nghiệm chứ

- Toe: À thì, chỉ một tí tí, bé vô cùng không đáng kể thôi.......... đó chính là.............. con muốn bố mẹ quan tâm đến những gì con quan tâm

- Mẹ: Nhưng mà con chỉ toàn quan tâm đến khủng long, đến khách sạn rồi món ăn, rồi du thuyền......... toàn những thứ mẹ chẳng thích gì cả

- Toe: Nhưng mẹ có thể ngồi lắng nghe con nói cũng được, mẹ chỉ cần nghe con, giống như bà Ngoại vẫn làm thế mà

- Mẹ: Okie........... ôm anh Toe hôi một tí.......... thanh niên nghiêm túc của mẹ................ mẹ yêu cái má của con.......... thơm một phát nào :)


Thứ Sáu, tháng 9 12, 2014

6 tháng

Thế rồi thì cũng sắp sửa trôi qua 6 tháng ...... 6 tháng kể từ cái ngày ngày ta bắt đầu trò chơi tự ủn mình tõm xuống biển để tập bơi tập lội......... khi mà tuổi tác đã bắt đầu tà tà xế bóng.......... Đang quen báo cáo báo cò, đánh giá định kỳ tháng/quí/năm, nay mãi chả thấy ai động đậy sờ mó tới bỗng thấy trống vắng hụt hẫng đành tự lôi mình ra "đấu tố" một mình ......................

và rồi ....... 40 tuổi........ dường như lại có cảm giác được tái sinh thành con người hoàn toàn khác......... lạ lẫm đấy, thú vị đấy nhưng cũng chẳng hề ít lo toan, thử thách........

6 tháng trôi qua, ta đúc kết "sâu sắc" duy nhất chỉ 1 sự: Lao động Chăm chỉ Lương thiện -  điều quan trọng nhất tạo nên mọi giá trị bền vững.........

Sẽ mãi mãi lưu giữ điều đó trong tim và tiếp bước trên con đường mình đã chọn, giữ tâm an, không đầu hàng, không thỏa hiệp, quyết không thể để bản thân bị chi phối, phân tán bởi những lời bàn ra tán vào theo kiểu "khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai". Cuộc sống của ta, do ta lựa chọn, không ai và không thứ gì có thể khiến ta chùn bước....... sẽ quyết tâm cao độ để không bị rơi vào thế "hoạn nạn" và để mọi người sống quanh ta có thể vui vẻ vỗ tay cùng với ta.

Tạm biệt với những báo cáo trăm nghìn triệu tỉ Đô la trên dời dưới biển, ngày hôm nay ta vui vầy với những con số nhỏ nhỏ xinh xinh của riêng ta, đã biết lo toan nhiều lắm, ngày nắng phải nghĩ đến ngày mưa, đã hiểu "tận đáy lòng" ý nghĩa của từ "trách nhiệm" "quan tâm" "chia sẻ", đã nhận thấy ranh giới giữa sự "lương thiện" và "kém lương thiện" trong kinh doanh thật sự "mong manh" như như đèn dầu trước gió............ và trên hơn cả ta hiểu ra rằng, ta sẽ không lựa chọn cho mình một "lối đi tắt"...........làm gì có chuyện cứ chỉ việc "ăn tục nói phét" "chém gió phần phật" rồi thì lúa gạo nó sẽ tự rơi từ trên trời xuống cho mà hưởng............... "thức ăn sẽ chỉ đến với bất kỳ ai biết lao động thật chăm chỉ và lương thiện".......... như trong Ratatouille ý :)........... ta tin tưởng vậy...... food is not for free he he

Happy 6 tháng, ta sẽ luôn giữ nụ cười trên môi và quyết không để cha mẹ chồng con bị bất kỳ "ảnh hưởng bất lợi" nào hoặc phải lo lắng cho ta............. 40 tuổi, tự cảm thấy thấy mình trưởng thành trong hành động và tự do/thư thái trong tâm hồn...... 

Còn 1 nhiệm vụ vụ gian nan nữa đó là hạn chế tối đa tốc độ xập xệ của cái thân già do hao mòn tự nhiên ............. e chừng vụ này ban căng phết........... nhưng không sao, một khi mà "thích" thì sẽ "nhích" cho bằng được...... Giáp Dần là phải "rắn"  :) :) :) 






Thứ Năm, tháng 9 11, 2014

Mẹ của con - Con của mẹ

Muốn viết thư mà lại luôn trong tình trạng "mù chữ" thì tất nhiên là phải tuyển thư ký......... và thư ký tận tụy nhất chắc chắn phải là "mẹ Ngoại" rồi......................

Cám ơn cuộc đời........ duyên phận này chúng ta có nhau và là của nhau..... mãi mãi..... không bao giờ hết thương yêu cả........ Mẹ của con/Con của mẹ



Thứ Bảy, tháng 9 06, 2014

Toe và Lớp 5A

Múp toàn tập


Vẩu khỏi phải bàn


"Tổ khiêng", tập hợp tuyền những đứa múp, khiêng cho nó khỏe


Bôi nước lã lên đầu để căn chỉnh luống cho nó thẳng, tự dưng lại lên cơn "điệu" bất ngờ


Trang phục của "Tổ khiêng"





Mới đi học lại được vài ngày đã bị bạn vẩy mực choe choét vào khắp mặt mũi chân tay thế này đây,
 mẹ kỳ mãi mà không sạch .... nông nô vãi anh Toe ơi :)



Tịu và Lớp 1G

Chân đứng phải "xoắn quẩy" thế này thì mới sành điệu 


"Buôn dưa lê" với các bạn mãi mà chưa tới giờ khai mạc




Hoa phải tím ngắt như thế này thì mới "xịn"




Bạn mới - trông dừ như nhau



Thứ Sáu, tháng 9 05, 2014

Khai giảng Năm học mới

Khai giảng năm học mới, bà bô về nhà đưa cả 2 đứa tới trường. ông con trong đội nghi thức nên tập trung lúc 1h, bà tướng thì tập trung muộn hơn lúc 2h.

CHUYỆN CỦA ANH TOE:

Vừa bước vào cổng trường:

- Các bạn: Trung ơi, chết rồi.... ai cho cậu đi tất màu đen

- Toe: (mặt rất hốt hoảng, ấp úng): Tớ đi giầy trắng rồi còn gì

- Bạn nam: Nhưng mà tất cũng phải là màu trắng, cậu về thay đi

- Toe: Ngẩn mặt ra, mẹ ơi thế nào bây giờ?

- Bạn nam khác: Thôi, cậu kéo thấp cái quần xuống cho nó che đi là được

- Toe: cố gắng giật quần thấp xuống nhưng không thể

- Mẹ: Các cháu có thấy cô giáo đâu không, cô muốn đổi cho bạn Trung cái quần khác, quần này quá chật, không thể thở nổi

- Toe: Thôi mẹ, không sao đâu, con nín thở là được

- Bạn nữ: Thôi, cậu cởi phắt tất ra đi là xong

- Toe: Nhưng tớ sợ không có tất thì thối chân

- Bạn nữ: Sợ gì thối, chỉ ra một ít mồ hôi thôi, chả sao cả ........... tớ cũng có đi tất đâu....... vừa nói bạn ý vừa kéo cao ống quần lên cho Toe xem đôi chân đi giầy không tất của mình

- Toe: Mẹ ơi thôi tháo tất cho con vậy

Thế là bà bô lại chổng mông lên tháo tất (đôi tất mới tinh vừa giật tạm của ông bô) và đi giầy lại cho ông con ngay giữa sân trường (cũng vì cái tội quần chật quá không thể tự ngồi xuống được)

CHUYỆN CỦA EM TỊU:

- Mẹ: Hôm nay con có vui không?

- Tịu: Rất tuyệt vời mẹ ạ, có một đứa lớp con nó bảo con là: "có phải cậu là một nàng công chúa không". Con bảo nó là: "làm gì có chuyện tớ là một nàng công chúa". Thế là nó bảo: "Tớ tưởng cậu là công chúa vì mẹ của cậu xinh đẹp như một bà hoàng hậu ý". Thế mẹ được khen có sướng không mẹ

- Mẹ: Sướng phát điên lên được :) hi hi



KHÔNG KHÍ SÂN TRƯỜNG RỘN RÃ CỜ HOA



Thứ Năm, tháng 9 04, 2014

Quốc Ca

Một khi mà "hạt Bí" thì phải lựa ngay phương án "Gọi điện thoại cho người thân" ........ngay tắp lự..... he he


Liên thiên


Xuyên táo từ mẹ của em sang cô giáo của em, bà của em rồi tới thầy Tuấn của em ...... Liên thiên nắm í :)

Ôi cái "con chữ" ..................

Ôi cái "con chữ" của em nó mới tuyệt làm sao:

- Mẹ: Tịu, nếu muốn được diện váy Elsa thì vào viết Lê Hạnh Nguyên, Lớp 1G ngay lập tức, nhớ là viết kín 1 trang giấy đấy nhé

- Tịu: Dễ như ăn cháo thôi mẹ



- Mẹ: Ôi, viết thế này á, sao lại viết chữ hoa

- Tịu: Anh Toe dạy thế, mà không phải là anh Toe cầm tay viết đâu nhé, anh viết ra và con bắt chước theo

- Mẹ: Thế chữ gì đây

- Tịu: Chữ Toe chứ còn gì

- Mẹ: Mẹ bảo chỉ viết mỗi Lê Hạnh Nguyên, Lớp 1G sao lại thêm chữ Toe

- Tịu: Vì con quá yêu anh Toe đến nông nỗi mà........... con buộc phải viết Toe vào đây

- Mẹ: Haiz ............ may quá........ năm nay chấm dứt chế độ chấm điểm tiểu học he he ...... không thì có mà toi :) mà thật ra mẹ cũng thấy Tịu giỏi thật..... sao lại có thể chữ nào cũng "xấu đều" i xì phooc nhau như vậy nhỉ :(