Thứ Sáu, tháng 4 27, 2018

Cứ coi chừng........



Tối qua đang ăn cơm thì thấy TV đưa tin liên quan đến vụ việc 1 bạn học sinh tự tử, để lại thư tuyệt mệnh nêu lý do vì quá áp lực với việc học hành, không đáp ứng được mong mỏi của phụ huynh... Các chuyên gia phân tích, đánh giá rằng, chính kỳ vọng của phụ huynh dẫn đến những bi kịch như vậy. Thái độ của cha mẹ như: Quan tâm quá nhiều đến điểm số của con, đưa ra những phần thưởng khi con được điểm cao, mắng đánh khi con bị điểm thấp, so sánh con với các bạn giỏi hơn, hoặc thậm chí chỉ cần tỏ ra vui mừng khi con đạt kết quả tốt hoặc buồn rầu khi con đạt kết quả xấu vân vân và vân vân..... tất thẩy đều vô hình tạo nên những áp lực cực kỳ lớn cho con trẻ.....

Mẹ nghe, rất chột dạ...... định bụng nhẩy sang kênh khác..... nhưng thấy mình kaki thô quá...... lại thôi...... chỉ ngồi im thin thít...... 

Toe Tịu đã ăn xong, lấy điện thoại của mẹ ra chơi cái trò gì đấy trên ghế sofa.......

Mẹ cứ tưởng 2 đứa không để ý... mẹ đã hy vọng thế......

Liếc mắt quan sát, thấy Toe mắt dán vào điện thoại nhưng tai vẫn có vẻ dỏng lên nghe ngóng..... nhưng rốt cuộc cũng không thấy ý kiến ý cò gì...... chỉ ú ớ ơ ơ..... rồi lại bị cuốn đi theo cái điện thoại

Tịu thì không như vậy:

- Tịu: Đấy, đấy, đấy

- Mẹ: (vờ như ngây ngô không hiểu chuyện gì) Đấy cái gì cơ

- Tịu: Trên ti vi ý..... đấy.... học sinh...... tự tử đấy..... 

- Mẹ: Là sao cơ

- Tịu: Đấy bắt học lắm vào...... tự tử chết luôn....... Cứ coi chừng, cứ coi chừng........

- Mẹ: Thế theo con các bố mẹ nên làm gì để con cái của mình ngoan ngoãn và tự giác học hành

- Tịu: Đấy là chuyện của bố mẹ, không phải chuyện của con cái........ bố mẹ phải tự nghĩ ra cách

------

Thế rồi nó lại cười sằng sặc................ bà bô thì lo lắng phết...... cách đây 2 tuần lại vừa treo thưởng nếu tất cả các môn học trên 9 phẩy cả năm thì sẽ mua cho nó 1 cái ti vi internet mini bé tí ti có cả hát karaoke để nó để trong phòng riêng của nó...... Tất nhiên, bà bô cáo già...... biết là nó không đạt được nên mới dám treo miếng mỡ lên cột cho nó leo........ ai dè....... hôm nay nó lại doạ lại mình "cứ coi chừng"....... nghe mà hãi kinh ặc...... con với cái....... mà học thì học....... không học thì thôi....... cứ chơi thoải mái..... sao mà phải xoắn..... sao mà phải doạ nhau thế cơ chứ lị..... 

Thứ Ba, tháng 4 24, 2018

Lỗi



Anh Toe mới gây ra 1 vụ xì căng đan. Hôm qua đi học về mặt cứ chảy thiu ra, mẹ biết ngay có chuyện, hỏi mãi mới lý nhí:

- Toe: To chuyện ạ, con phải viết bản kiểm điểm, khi nào thi xong toán và văn sẽ phải đọc trước lớp

- Mẹ: Tội gì?

- Toe: Tội gian dối bị cô bắt quả tang

- Mẹ: Nghiêm trọng thế á

- Toe: Vâng, vì con dấu điện thoại cho bạn, cô bảo ai còn giữ điện thoại thì khai ra mau nhưng con không đủ can đảm để khai...... thế rồi cô vẫn phát hiện ra, cô bảo cô đã quay camera..... ai vi phạm cô đã biết..... cô để cho tự giác khai ra trước..... nếu không cô sẽ tự xử lý....... (thở dài hiu hắt....)

- Mẹ: Ôi hay vậy nhỉ, con duyên dáng quá đấy, tại sao lại như vậy

- Toe: Tại vì con không nghĩ cô lại biết, vả lại bạn nhờ con cũng không muốn từ chối

- Mẹ: Nếu giữ hộ ma tuý mà bị phát hiện là có thể bị đi tù, bị tử hình đấy biết không...... con nhìn lại mình xem, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi..... con làm gì có trình nói dối, lần nào con nói dối, mẹ đều phát hiện ra hết, chỉ có điều có nói với con hay không thôi...... mỗi lần định dở trò là cái chữ "dối trá" là nó lại hiện ngay lên mặt ý........ thế giờ con định sao đây, vụ này có khả năng ảnh hưởng đến điểm hạnh kiểm đấy..... các môn chính thì còn chưa thi xong...... liệu có bị ảnh hưởng tâm lý không ý nhỉ...

- Toe: Chắc chắn là ảnh hưởng rồi chứ ạ...... (lại thở dài sườn sượt)

- Mẹ: Thôi, để mẹ đưa em đi học, tối về nói chuyện tiếp

------------

Trên đường đi:

- Mẹ: Mẹ buồn lắm ý Tịu ạ, anh Toe suốt ngày có chuyện

- Tịu: Đúng rồi, anh Toe không biết nói dối, anh Toe phải nâng lên một cấp độ nữa thì mới có thể  nói dối được cơ

- Mẹ: Thế Tịu có hay nói dối không?

- Tịu: Có chứ, con nói dối mẹ đầy lần mà mẹ có phát hiện ra đâu, chỉ có anh Toe là không bao giờ con nói dối..... anh Toe là người quan trọng nhất cuộc đời của con..... chúng con chia sẻ rất nhiều bí mật với nhau

- Mẹ: Sao không chia sẻ với mẹ?

- Tịu: Không bao giờ con chia sẻ bí mật với một người hay làm lớn chuyện như mẹ....... để có mà chết à.... (cười sằng sặc)

------------

Tối về, hai mẹ chon tiếp tục câu chuyện..... mẹ yêu cầu anh Toe viết bản kiểm điểm với thái độ thành khẩn, tuyệt đối không đổ lỗi linh tinh, rồi thì hứa hẹn, rồi thì mở rộng phân tích tình huống, rồi thì động viên, rồi thì đe doạ...... nói chung đủ cả....... tưởng mọi chuyện đã xong

---------------

Sáng hôm sau, Toe không phải học thêm vì đang tập trung thi các môn chính, cầm quyển sách mặt vẫn rất buồn, mẹ đi đâu thấy cứ lảng vảng chạy theo bên cạnh:

- Mẹ: Sao thế, con có nghĩ rằng chuyện hôm qua sẽ ảnh hưởng đến bài thi hôm nay không?

- Toe: Chắc chắn là có chứ, con cứ thắc mắc nhiều chuyện

- Mẹ: Mẹ tưởng mình giải quyết xong tối qua rồi mà......

- Toe: Con đang cố gắng để không đổ lỗi cho khách quan, nhưng con vẫn cứ bị vướng...... mỗi khi con mắc 1 lỗi lầm, con luôn lo sợ và tìm cách che đậy lỗi đấy..... nhưng như vậy thì lại là đổ lỗi..... trong chuyện này cũng vậy...... có nguyên nhân sâu sa

- Mẹ: Mẹ đã nói rồi, ai cũng có thể mắc lỗi, bố mẹ cũng vậy, ông bà cũng thế..... đâu phải chỉ mình trẻ con...... con đang tuổi hấp thu mọi điều, tốt có, dở có, và tất nhiên, mắc lỗi là chuyện bình thường....... chỉ có điều con phải phân biệt, có 2 loại lỗi: Lỗi chủ đích và Lỗi khách quan. Chỉ cần con không chủ đích làm một việc xấu đã là ok rồi còn chẳng may mình mắc lỗi do hoàn cảnh đưa đẩy, do hiểu biết hạn chế thì cái đấy từ từ khắc phục, không có cách nào khác

- Toe: Ví dụ như trong chuyện ngày hôm qua, mẹ biết đấy, con tính vốn hơi cứng nhắc nên gặp khó khăn trong việc kết bạn........bố thì bảo không ai có thể sống trên đời mà không có bạn bè, con đã cố gắng sửa, con muốn thoải mái hơn khi chơi với các bạn, nhưng mẹ biết đấy, cũng không dễ chút nào, ví dụ như nếu các bạn làm rất nhiều chuyện xấu mà mình lại không bảo vệ và mình mách cô thì các bạn lại bảo là mình mách lẻo ...... và như vậy thì mẹ biết đấy..... mọi chuyện thật không dễ dàng....

- Mẹ: Đây là vấn đề phức tạp, cần thời gian để có thêm kinh nghiệm mới có thể xử lý uyển chuyển mọi việc....... nhưng về nguyên tắc, ta sẽ hành xử theo thái độ tuân thủ. Bé thì là tuân thủ nội qui trường lớp, lớn ra ngoài xã hội sẽ phải là tuân thủ pháp luật. Chỉ có tuân thủ, mới có thể giúp con bảo vệ được mình. Còn trong trường hợp khi mình mắc lỗi, phải chứng minh được rằng lỗi đấy không phải là mình chủ đích làm việc đó, sửa sai với thái độ thành khẩn hoặc là khắc phục hậu quả nếu cần thì mọi chuyện sẽ không trở nên phức tạp. Tuyệt đối không nên dằn vặt bản thân vì lỗi lầm đã qua, việc nào đi việc nấy, mọi chuyện sau khi giải quyết ổn thoả thì cho qua để bắt đầu việc mới, không vương vấn chuyện cũ kẻo làm hỏng cả việc mới..... tóm lại, cần phải biết tha lỗi cho bản thân để hướng đến tương lai tốt đẹp.

- Toe: Cũng chẳng dễ dàng gì, như chuyện con hay đổ lỗi cho việc đi học muộn, quên nhớ đồ hoặc là chuyện cái máy tính hỏng chẳng hạn.....

Rồi Toe lại tiếp tục trình bày....... rồi mẹ lại tiếp tục giải thích...... dài lê thê....... mệt kinh người.......

Cuối cùng Toe chốt hạ: Mẹ có nhiều hơn con 30 năm kinh nghiệm nên chắc chắn mẹ sẽ không mắc lỗi nhiều như con..........

Haiz.... nẫu mề gà lắm cơ.......

Thứ Sáu, tháng 4 20, 2018

Tự Chủ - Cơ Chế Mới



Hôm nay Toe tan học muộn, phải 10: 40 mới xuất hiện

- Toe: Mama, Mama, mỗi khi ra cổng nhìn thấy mẹ con rất vui

- Mẹ: Nhanh lên kẻo chẳng kịp ngủ đâu..... mà sao năm ngoái còn bảo là không thích mẹ đưa đón, sao bảo thích được như các bạn, tự ăn uống, được tự do chơi thoải mái, không phải ngủ trưa

- Toe: Hồi ý con thấy thế nhưng bây giờ thì khác rồi, mama, yêu mama lắm

- Mẹ: Con nghĩ về việc trại hè đi nhé. Con muốn đi đâu, bao giờ, như thế nào thì chủ động nghiên cứu và nói cho mẹ biết

- Toe: Con nghĩ năm nay chưa phải thời điểm thích hợp. Khả năng sẽ là hè từ lớp 10 lên lớp 11 con sẽ đi. Có lẽ con sẽ đi Úc

- Mẹ: Vì sao?

- Toe: Vì con nghĩ con học ACET nên đi Úc sẽ là hợp lý, vả lại Úc gần, chi phí không đến nỗi quá cao. Canada cũng là 1 lựa chọn, con cũng muốn quay lại đó nhưng có vẻ hơi đắt mà lại quá xa, còn Sing thì con không hề muốn

- Mẹ: Bố mẹ sẽ nghe theo con mọi điều với điều kiện con hãy suy nghĩ kỹ càng về quyết định của mình và tự chịu trách nhiệm về quyết định đó.

- Toe: Vâng

- Mẹ: Kể từ nay mẹ nghĩ mẹ cũng sẽ phải tự thay đổi mình để phù hợp với thực tế rằng con đang dần trưởng thành..... thật ra, mẹ nghĩ là Toe rất ngoan...... chẳng có bố mẹ nào lại quá tự tin nói như vậy với con cái của mình đâu vì sợ con sẽ chủ quan, tinh tướng nhưng mẹ lại dám liều.... mẹ chẳng so sánh Toe với bất kỳ bạn nào cả, chỉ thấy rằng bằng tuổi con bố mẹ chẳng bằng 1 phần của con bây giờ đâu...... có nghĩa là bố mẹ cũng có phần đánh giá Toe chững chạc và biết suy nghĩ. Bố mẹ thì cũng bắt đầu già và lạc hậu rồi, áp đặt con theo ý bố mẹ là điều cực kỳ vô lý và không công bằng cho con...... chính vì vậy, con hãy tự chủ động nhé, hãy nói với bố mẹ rằng con cần gì, con muốn bố mẹ làm gì cho con thì cứ nói, kể cả việc việc sắp tới con sẽ thi gì, trường chuyên hay trường thường, muốn đi du học hay học trong nước tất tần tật, mẹ sẽ theo con

- Toe: Sao hôm nay mẹ khác thế, hôm qua vừa âu yếm như đứa trẻ, hôm nay lại cứ như thể ngày mai con thi đại học đến nơi

- Mẹ: Con không thích thế à, thế có còn muốn mẹ âu yếm nữa không?

- Toe: Con chỉ thấy lạ, con lúc nào cũng muốn mẹ âu yếm, đến năm 30 tuổi con vẫn muốn thế

- Mẹ: Lúc ý lại chẳng hẩy mẹ ra ý

- Toe: Không, con qua giai đoạn muốn hẩy mẹ ra rồi, giai đoạn ý trôi qua rất nhanh, bây giờ và mãi mãi về sau lúc nào con cũng muốn mẹ âu yếm con, kể cả khi con rất rất lớn, nếu mẹ không còn âu yếm con nữa thì con vẫn nghĩ về điều đó và con vẫn thấy sướng (cười hinh híc)

- Mẹ: Toe, mẹ không đùa đâu, việc này là hết sức nghiêm túc đấy, bố mẹ muốn, trong khi còn có thể, sẽ giúp con đạt được mọi điều con mong muốn. Còn "muốn gì" lại là vấn đề của con. Như vậy, trách nhiệm, thực ra, đang bị đẩy sang phía con đấy. Con sẽ ra sao trong tương lai, con muốn theo ngành nghề nào, hoàn toàn phải tự con quyết định, con hãy theo học bất kỳ ngành gì ở bất kỳ nơi đâu mà con mong ước, kể cả khi con chỉ có 1 phần nhỏ hoặc thậm chí không có chút học bổng nào, bố mẹ sẽ giúp con. Bố mẹ sẽ cố gắng để  tiền sẽ không là vật cản trên con đường con hướng tới ước mơ của mình. Nhớ đấy nhé, mẹ tuyệt đối tin tưởng ở con và cố gắng đừng làm mẹ thất vọng nhé. Còn tất nhiên, nếu con có thể tự tìm được học bổng những trường theo nguyện vọng của con thì là điều tốt nhất. Hoặc thậm chí con thích học đại học trong nước cũng rất ok, hoàn toàn không sao cả. Mẹ chỉ muốn nói rằng, mẹ không muốn con có quá nhiều sức ép vì trên thực tế, mẹ thấy con cũng đã rất vất vả bấy lâu rồi.

Toe: (giọng rất dịu dàng) Vâng, mẹ thật tốt

===============
Hay phết nhờ, có vẻ như mọi thứ cứ sao sao ý nhờ, đáng lẽ ra mình phải bảo nó là: "con phải học đi, con phải thế này, con phải thế kia, rằng thì là mà bố mẹ không có tiền đâu, muốn đi du học thì tự lo học bổng mà đi, muốn nên người thì phải thế này thì phải thế nọ.......... ấy thế rồi mình lại ung dung "vẽ đường" cho nó chạy tán loạn, muốn làm gì thì làm, muốn học gì thì học, bố mẹ "bảo kê" hết....... hơ hơ...... đổi thay, đổi thay, thật là đổi thay........ gà thả ra rồi...... liệu muốn tóm lại có được không nhỉ he he.....

Thôi....... kể từ nay...... sẽ sống bằng....... niềm tin...... mẹ mãnh liệt tin con ý, con trai yêu quí ạ :)


Yêu lắm ý, cảm ơn cái quyết định năm xưa, cám ơn cuộc đời, cám ơn số phận,  cám ơn hoàn cảnh xô đi đẩy lại khiến cho mình có được niềm hạnh phúc, tuy giản đơn nhưng không phải ai cũng có được, đó là có điều kiện được ở gần chúng nó mỗi ngày...... chẳng cần biết tương lai sẽ ra sao, có thể ngay ngày mai sẽ lại có chuyện cần "xử lý nghiêm túc"...... nhưng đấy là chuyện của ngày mai.......... còn đến hôm nay, cuộc đời mẹ là cả 1 bức tranh đẹp đẽ, duy nhất chỉ vì mẹ có các con........... mọi buồn phiền, khó khăn cũng chỉ là những hạt bụi nhỏ vương bám trên bề mặt...... lau chút thôi là đâu đấy lại sạch bong sáng bóng....... sẽ không bao giờ đòi hỏi thêm điều gì nữa...... quá đủ đầy rồi........