Thứ Ba, tháng 8 25, 2020

Chào năm học mới - 7A18

 - Mẹ: Tịu ơi cô vừa gửi danh sách dụng cụ học tập chuẩn bị cho năm học mới. Mẹ nhắn tin để con check xem những gì còn thiếu ngày mai chúng ta đi mua bổ sung nhé. Lưu ý kiểm tra kỹ, kể cả đồ của những năm trước còn dùng được thì sẽ tận dụng lại cho tiết kiệm nhé.

- Tịu: Vâng, mẹ cứ gửi đi

Mẹ vừa quay đi được vài bước đã thấy Tịu thất thanh hét váng nhà rồi lao vào phòng anh Toe

- Tịu: Anh Toe ơi, quá tuyệt vời, có tin tốt đây....... năm nay em được sử dụng máy tính cầm tay rồi..... quá tuyệt vời... vậy là từ nay khỏi mất thời gian tính toán........

- Mẹ: Ô hay, thế không có máy tính thì không thể cộng trừ nhân chia được á

- Tịu: Tất nhiên là vẫn được, nhưng sẽ mất thời gian hơn...... ví dụ như 1 phép tính không có máy tính thì  mất hơn 1 phút còn có máy tính thì chỉ mất 2 giây thôi.....

- Mẹ: Thế thì không ổn rồi

- Toe: Tịu à, không sao đâu.... khi nào em được phép dùng máy tính thì thậm chí 1 phép tính đơn giản như kiểu 2 + 2 em cũng sẽ có thói quen tính bằng máy đấy...... chuyện này là bình thường ngay cả với học sinh cấp 3 đấy

Niềm vui chưa kịp vẹn tròn thì:

- Tịu: Ơ..... ơ....... nhưng mà máy tính chỉ được dùng đối với học sinh khối 8 và 9 thôi...... ôi chán quá......

- Mẹ: Ha.. ha..... chưa đọc kỹ hả...... đấy, phải thế chứ...... bây giờ mà cho bọn con dùng máy thì mất hết kỹ năng tính toán......

- Tịu: (Tự lẩm bẩm 1 mình) Thôi không sao, thực ra cũng chẳng sao....... mình vẫn biết tính mà....... chỉ có điều bây giờ thì phải sử dụng "não cứng" thôi...... hơi lâu chút nhưng mà cũng chẳng sao, mà cũng chỉ nốt năm nay thôi, sang năm là được dùng rồi 😁😁😁

Chào mừng con gái thương yêu quí chiều của mẹ bước vào năm học mới. Năm nay sẽ vẫn là 1 năm đặc biệt khi tình hình dịch bệnh tiếp tục diễn biến phức tạp. Mẹ chúc em luôn khoẻ mạnh, vui tươi, tự biết bảo vệ bản thân, học được nhiều điều hay lẽ phải và luôn yêu mẹ "nhiều nhất thế gian" (chỉ sau mỗi anh Toe), như lời em hứa 💞💞💞 Còn chuyện cộng trừ nhân chia thì cũng không cần quá căng thẳng......... sang năm lên lớp 8 là dùng máy vô tư roài 💋❤


Thứ Sáu, tháng 8 21, 2020

Home Cook

"Home cook" chính xác là "labour of love". Vấn đề không nằm ở chỗ, hôm nay ta sáng tạo được "cao sang mĩ vị" gì, không quan trọng các món ăn được nấu bởi những nguyên liệu xa xỉ hay quí hiếm nào và cũng không nhất thiết công đoạn chế biến phải phức tạp, tinh vi vi tính ra sao....... home cook đơn giản chỉ như là hơi thở......vô hình, không màu, không mùi nhưng lại tối quan trọng, không thể thiếu dù chỉ là phút giây........... 

Điều này đúng trong trường hợp của bạn Quỳnh Trần Japan, 1 người phụ nữ nội trợ "chân siêu ngắn" nhưng lại siêu nổi tiếng, sở hữu những videos nấu ăn đơn giản hàng ngày cán mốc tỉ views chỉ trong khoảng thời gian 1 vài năm ngắn ngủi....... 

Điều này cũng thật đúng với trường hợp bà Ngoại của Toe Tịu. Bà Ngoại không phải là người đảm đang bếp núc. Nhưng bù lại, "xấu đều hơn tốt lỏi" bà rất chăm chỉ, cần mẫn với công cuộc nấu "cơm nhà", hết cho chồng con lại tới các cháu. Cho đến khi bà ốm nhiều thì mẹ Đính mới kiên quyết giải tán bà khỏi trách nhiệm nặng nề đó................. theo đà vỗ béo của bà, giờ Toe Tịu đã trở thành những đứa trẻ "siêu to khổng lồ", bỏ xa mốc "cân nặng không phù hợp với chiều cao" và bắt đầu chạm ngưỡng báo động "không thể chấp nhận được"😜😜😜

Mẹ Đính sau rất nhiều lần hô khẩu hiệu "quyết tâm" thì hôm nay cũng miễn cưỡng quay lại cái công việc lích kích, mất thời gian và chán ngắt là ép nước uống cho Toe Tịu với hy vọng dạ dày õng nước sẽ giảm bớt lượng thức ăn dung nạp và thải độc rác trong người xem mấy cái nốt mụn đáng ghét có lặn đi không 😓😓😓👌👌👌

Lũ rau củ quả xinh đẹp này đã được đánh bóng bằng muối và rửa sạch sẽ dưới vòi nước chảy, đang chờ khô ráo để chút nữa ép phục vụ các đại ca......... haiz, nào để xem mẹ Đính lọ mọ được mấy hơi......  hay là chỉ khơi khơi cho có phong trào, chụp ảnh pót mạng ầm ĩ rồi kể từ mai lại để mốc máy ra......... để xem mẹ "đú" theo bà Ngoại được bao xa nào 💖💖💖


Bông hoa bé bỏng, chớm nở sáng qua mà giờ đã toe toét hết rùi, thời gian trôi nhanh lắm....... những gì đã qua thật khó quay đầu nhặt lại 😛 mọi điều đến rồi đi, hợp rồi tan, duy chỉ tình cảm giữa những người yêu nhau là bất biến không bao giờ thay đổi....







Thứ Năm, tháng 8 13, 2020

Bản lĩnh đấy

- Tịu: Đôi khi con thấy mẹ bản lĩnh đấy

- Mẹ: Ý con là sao? Mẹ tuổi hổ mà

- Tịu: Đúng, tuổi hổ thì thường là rành mạch rõ ràng, 1 là 1 mà 2 là 2, yêu là yêu, ghét là ghét..... con thấy mình hơi giống mẹ và con cũng thích tính ý  

- Mẹ: Là thế nào nào

- Tịu: À ví dụ mẹ có thể nói yêu con nhiều hơn anh Toe trước mặt anh ý mà không hề ngại làm tổn thương anh ý

- Mẹ: Nhưng sự thực là mẹ yêu con quá và nếu mẹ không nói ra thì mẹ không chịu nổi, tất nhiên mẹ cũng yêu anh Toe nhưng với con thì khó kiềm chế nên cứ phải nói ra liên tục

- Tịu: Nhưng rất tiếc là con lại yêu anh Toe nhiều hơn mẹ

- Mẹ: Vì sao?

- Tịu: Với anh Toe con có thể chia sẻ tất cả mọi thứ, anh Toe luôn hiểu con. Có rất nhiều điều con chỉ có thể nói với anh mà không thể cho bố mẹ biết

Hu hu đắng lòng làm sao

Mấy hôm trước Tịu cảnh báo bà bô: "Mẹ sẽ không phải mất thời gian dạy bảo con bất kỳ điều gì. Con sẽ không trải qua giai đoạn khủng hoảng tuổi teen như anh Toe đâu. Từ trước tới nay những gì mẹ nói chuyện hay cãi nhau với anh Toe con đều nghe hết. Anh Toe thì rất thích cãi lại mẹ còn con thì không. Con sẽ lắng nghe, suy nghĩ và sẽ chỉ làm những điều con cho là đúng thôi"

Ahihi, vậy cũng tốt thôi, hiện mẹ cần dành nhiều thời gian cho bà Ngoại...... hân hạnh quá đi thôi 😝😝😝 

Đây, ảnh mới nhất của mợ đây, vừa chụp cuối tháng 7, thứ 6 đi, chủ nhật về, vừa xoẳn tái bùng phát cô vít. Sợ quá, năm nay xít đi Đà Nẵng, oài, nghĩ đến chuyện bị mắc kẹt đợi giải cứu cả mấy tuần rồi lại tiếp tục nhốt cách ly 14 ngày mà toát hết cả mồ hôi hột.......

Nơi ta qua........ Sân bay Tà Cơn, Chiến trường Đường 9 Khe Sanh, rồi thì Đảo Cồn Cỏ, Sông Đakrông, Đồng bào Pa Kô, Vân Kiều mang họ Hồ của Bác, Quảng Trị anh hùng, thăm lại sông Bến Hải, cầu Hiền Lương chia cắt Bắc Nam tại Vĩ tuyến 17 những tên người, tên địa danh nhắc nhớ 1 thời đạn bom khói lửa đau thương nhưng hào hùng của dân tộc.  Nói chung (cũng giống như nhiều môn học khác) Tịu không giỏi môn lịch sử vì có quá nhiều con số và địa danh cần phải nhớ, nhưng không sao, mọi việc là cứ phải dần dần, mưa dầm thấm lâu, dù sao học lịch sử qua các chuyến đi thì cũng phần nào thú vị hơn là học trong sách vở. Cứ túc tắc mỗi năm đi 1 nơi là thành công lắm rồi, chỉ có điều đi phượt kiểu này điều kiện ăn ở ban căng phết, ban ngày "vất vả" lên rừng xuống biển kiểu gì cũng ok nhưng giá mà tối được nghỉ khách sạn 5 sao thì sẽ vui vẻ hơn nhiều 😜😜😜 Năm nay ấn tượng mãi quả "Khách sạn" tỉ sao trên đảo Cồn Cỏ, hú hồn hú vía, còn "khủng hoảng sóng thần" hơn là em "hô ten" nhà dân trên Đảo bé Lý Sơn năm nao nhiều nhiều lần. Sau 1 đêm vật vã vì nóng, sáng hôm sau tỉnh giấc, việc đầu tiên là thi nhau gãi cành cạch😅😅😅

Ảnh chụp bên xác 1 máy bay Mỹ tại sân bay Tà Cơn - cụm cứ điểm quân sự quan trọng của quân đội 

Mỹ giai đoạn 1966-1968


Nắng lắm í, quả mũ góp phờ này của anh bô phát huy tác dụng phết


Nước Mắt Chảy Xuôi

Hây Zà, trên đời này chắc chẳng có căn bệnh nào quái ác dữ dội như ung thư. Ngoài việc làm bệnh nhân vật lên vật xuống về thể chất và tinh thần nó còn khiến thân nhân chao đảo cảm xúc từ thái cực này sang thái cực kia chỉ trong cái chớp mắt.... hôm nay đang âu sầu tuyệt vọng, mai lại loé sáng tí niềm tin hy vọng...... rồi ngày kia ngay tắp lự lại rớt thê thảm xuống hố sâu tối đen thăm thẳm..... túm lại là cứ up down liên hoàn cước như là ma chơi ý.......... căng thẳng phập phù vãi cả chưởng........... Mình đang học để dần thích nghi với "hoàn cảnh bình thường mới". Khi không có sự lựa chọn nào khác thì buộc phải mạnh mẽ thôi 

Bác sỹ nói đúng....... ung thư mà...... có phải chuyện đùa đâu........ nó đã đến...... nếu gia đình không lựa chọn đối diện sao có thể đi qua.......... không thể né tránh được nữa rồi........ Lời bác sỹ chỉ đơn giản vậy, nhưng ẩn chứa sau đó là cả ngút ngàn thông điệp muốn gửi gắm tới gia đình bệnh nhân. 

Lịch tái khám của bà ngoại trùng với ngày con Tịu dự tổng kết năm học Khối 6. Nó có tiết mục biểu diễn, lại còn đảm nhiệm hát solo hẳn hoi.

- Mẹ: Lịch khám của bà trùng với lịch biểu diễn của con, thế mới chán

- Tịu: Thế mẹ định thế nào?

- Mẹ: Mẹ đang chưa biết tính sao đây

- Tịu: Mẹ cố gắng đến trường xem xong con biểu diễn rồi mẹ về đưa bà đi vậy

- Mẹ: Không kịp, không thể làm thế được

- Tịu: Thế mẹ sẽ quyết định thế nào, mẹ chọn ai, bà hay con

- Mẹ: Theo con mẹ phải làm gì?

- Tịu: Nhìn thái độ của mẹ thì có vẻ mẹ muốn lựa chọn bà hơn...........

- Mẹ: Thôi con để mẹ tính đã 

Và....... cuối cùng....... mình đã quyết định dời lịch khám của bà sang ngày hôm sau để đến trường với nó.

Nhân đây lại nhớ lại câu chuyện hồi em Tịu chỉ khoảng 3-4 tháng tuổi, bà Ngoại đi làm về hay ghé nhà đỡ mình chăm em. 1 hôm trong lúc 3 bà cháu đang nằm xem Bằng Kiều thì bỗng nhà cửa chao đảo, đèn trần nhà lắc lư tít mù........ sau mấy giây định thần mình phát hiện đang xảy ra động đất (kinh nghiệm đầu đời chứng kiến động đất khi ở nhà cao tầng). Thế là theo bản năng 3 chân 4 cẳng mình lao vào ôm em Tịu phi thẳng ra cầu thang bộ và chỉ kịp ngoái đầu lại hét bà Ngoại chạy theo....... sau khi tiếp đất an toàn, đợi 15 phút sau mới thấy bà Ngoại lật đật chân thấp chân cao bước ra khỏi toà nhà. Mình hỏi: "Bà làm gì mà mãi không thấy xuống, nguy hiểm quá, sao bà chậm chạp thế". Bà Ngoại hì hì cười bảo: "Mẹ chẳng biết cầu thang bộ ở đâu, lại còn phải tìm khoá cửa nữa".......... ôi zồi ôi, sau này, cứ nghĩ lại vụ này lại thấy buồn cười....... Thật sự là trong lúc bấn loạn nhất mình chỉ nghĩ đến con Tịu ....... sự thật..... đúng là vậy

Lùi về xa hơn nữa, thời gian mình sinh con Tịu thì Cụ Ngoại đã ốm, nằm liệt giường rất lâu rồi. Trước đó, bà Ngoại vẫn thu xếp thời gian qua thăm và nói chuyện với Cụ hàng ngày nhưng sau đó thì Bà bảo với Cụ: "Con Đính nó đẻ, Em không thể thường xuyên lên với Mợ vì phải chăm cháu giúp nó". Lúc đó Cụ bảo: "Nước mắt Chảy xuôi, Nước mắt Chảy xuôi, về với con đi". 

Ồ, vậy "Nước mắt Chảy xuôi" dường như là có thật nhỉ.........

Bác sỹ nói rằng, trong hầu hết các trường hợp, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân lựa chọn "dừng bước" trước bác sỹ. Có quá nhiều lý do giải thích cho sự "buông tay đau đớn" mà chỉ những ai trong cuộc mới thấu hiểu ngọn ngành.

Mẹ, con không thể "yêu" mẹ nhiều hơn con Tịu. Nhưng khoảng cách yêu nó "nhiều hơn" so với mẹ chỉ bé xíu cỡ bằng con vi trùng mà thôi. Nếu ông Trời không thương chúng ta thì đó là số phận, còn chuyện "buông tay mẹ" sẽ là điều không bao giờ xảy ra. Đến giờ phút này con vẫn cảm thấy mình thật may mắn vì có cơ hội được ở bên mẹ, được chăm sóc, đồng hành với mẹ trong giai đoạn khó khăn lúc tuổi già sức yếu. Và........ vì "Nước mắt Chảy xuôi" nên nếu thương con, Mẹ hãy luôn lạc quan hợp tác chữa bệnh Mẹ nhé 💖💖💖 Đâu đó trên cao kia Cụ luôn dõi theo Mẹ và phù hộ cho Mẹ 💕💕💕Chúng ta mãi thương yêu nhau, gắn kết với nhau bằng sợi dây máu mủ....... giờ là lúc phải mạnh mẽ và quyết liệt, không còn nhiều thời gian nên không thể để mọi việc diễn ra khơi khơi, hời hợt, mất kiểm soát 💪💪💪 cố lên nào Mẹ ơi 💪💪💪