Hây Zà, trên đời này chắc chẳng có căn bệnh nào quái ác dữ dội như ung thư. Ngoài việc làm bệnh nhân vật lên vật xuống về thể chất và tinh thần nó còn khiến thân nhân chao đảo cảm xúc từ thái cực này sang thái cực kia chỉ trong cái chớp mắt.... hôm nay đang âu sầu tuyệt vọng, mai lại loé sáng tí niềm tin hy vọng...... rồi ngày kia ngay tắp lự lại rớt thê thảm xuống hố sâu tối đen thăm thẳm..... túm lại là cứ up down liên hoàn cước như là ma chơi ý.......... căng thẳng phập phù vãi cả chưởng........... Mình đang học để dần thích nghi với "hoàn cảnh bình thường mới". Khi không có sự lựa chọn nào khác thì buộc phải mạnh mẽ thôi
Bác sỹ nói đúng....... ung thư mà...... có phải chuyện đùa đâu........ nó đã đến...... nếu gia đình không lựa chọn đối diện sao có thể đi qua.......... không thể né tránh được nữa rồi........ Lời bác sỹ chỉ đơn giản vậy, nhưng ẩn chứa sau đó là cả ngút ngàn thông điệp muốn gửi gắm tới gia đình bệnh nhân.
Lịch tái khám của bà ngoại trùng với ngày con Tịu dự tổng kết năm học Khối 6. Nó có tiết mục biểu diễn, lại còn đảm nhiệm hát solo hẳn hoi.
- Mẹ: Lịch khám của bà trùng với lịch biểu diễn của con, thế mới chán
- Tịu: Thế mẹ định thế nào?
- Mẹ: Mẹ đang chưa biết tính sao đây
- Tịu: Mẹ cố gắng đến trường xem xong con biểu diễn rồi mẹ về đưa bà đi vậy
- Mẹ: Không kịp, không thể làm thế được
- Tịu: Thế mẹ sẽ quyết định thế nào, mẹ chọn ai, bà hay con
- Mẹ: Theo con mẹ phải làm gì?
- Tịu: Nhìn thái độ của mẹ thì có vẻ mẹ muốn lựa chọn bà hơn...........
- Mẹ: Thôi con để mẹ tính đã
Và....... cuối cùng....... mình đã quyết định dời lịch khám của bà sang ngày hôm sau để đến trường với nó.
Nhân đây lại nhớ lại câu chuyện hồi em Tịu chỉ khoảng 3-4 tháng tuổi, bà Ngoại đi làm về hay ghé nhà đỡ mình chăm em. 1 hôm trong lúc 3 bà cháu đang nằm xem Bằng Kiều thì bỗng nhà cửa chao đảo, đèn trần nhà lắc lư tít mù........ sau mấy giây định thần mình phát hiện đang xảy ra động đất (kinh nghiệm đầu đời chứng kiến động đất khi ở nhà cao tầng). Thế là theo bản năng 3 chân 4 cẳng mình lao vào ôm em Tịu phi thẳng ra cầu thang bộ và chỉ kịp ngoái đầu lại hét bà Ngoại chạy theo....... sau khi tiếp đất an toàn, đợi 15 phút sau mới thấy bà Ngoại lật đật chân thấp chân cao bước ra khỏi toà nhà. Mình hỏi: "Bà làm gì mà mãi không thấy xuống, nguy hiểm quá, sao bà chậm chạp thế". Bà Ngoại hì hì cười bảo: "Mẹ chẳng biết cầu thang bộ ở đâu, lại còn phải tìm khoá cửa nữa".......... ôi zồi ôi, sau này, cứ nghĩ lại vụ này lại thấy buồn cười....... Thật sự là trong lúc bấn loạn nhất mình chỉ nghĩ đến con Tịu ....... sự thật..... đúng là vậy
Lùi về xa hơn nữa, thời gian mình sinh con Tịu thì Cụ Ngoại đã ốm, nằm liệt giường rất lâu rồi. Trước đó, bà Ngoại vẫn thu xếp thời gian qua thăm và nói chuyện với Cụ hàng ngày nhưng sau đó thì Bà bảo với Cụ: "Con Đính nó đẻ, Em không thể thường xuyên lên với Mợ vì phải chăm cháu giúp nó". Lúc đó Cụ bảo: "Nước mắt Chảy xuôi, Nước mắt Chảy xuôi, về với con đi".
Ồ, vậy "Nước mắt Chảy xuôi" dường như là có thật nhỉ.........
Bác sỹ nói rằng, trong hầu hết các trường hợp, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân lựa chọn "dừng bước" trước bác sỹ. Có quá nhiều lý do giải thích cho sự "buông tay đau đớn" mà chỉ những ai trong cuộc mới thấu hiểu ngọn ngành.
Mẹ, con không thể "yêu" mẹ nhiều hơn con Tịu. Nhưng khoảng cách yêu nó "nhiều hơn" so với mẹ chỉ bé xíu cỡ bằng con vi trùng mà thôi. Nếu ông Trời không thương chúng ta thì đó là số phận, còn chuyện "buông tay mẹ" sẽ là điều không bao giờ xảy ra. Đến giờ phút này con vẫn cảm thấy mình thật may mắn vì có cơ hội được ở bên mẹ, được chăm sóc, đồng hành với mẹ trong giai đoạn khó khăn lúc tuổi già sức yếu. Và........ vì "Nước mắt Chảy xuôi" nên nếu thương con, Mẹ hãy luôn lạc quan hợp tác chữa bệnh Mẹ nhé 💖💖💖 Đâu đó trên cao kia Cụ luôn dõi theo Mẹ và phù hộ cho Mẹ 💕💕💕Chúng ta mãi thương yêu nhau, gắn kết với nhau bằng sợi dây máu mủ....... giờ là lúc phải mạnh mẽ và quyết liệt, không còn nhiều thời gian nên không thể để mọi việc diễn ra khơi khơi, hời hợt, mất kiểm soát 💪💪💪 cố lên nào Mẹ ơi 💪💪💪