Thứ Tư, tháng 11 22, 2017

Phiên Bản lỗi



- Mẹ: Toe ơi, con Tịu nó loạng quạng kiểu gì mà điểm Toefl đợt này cao phết

- Tịu: Em được giải 92 điểm trên 100 hẳn hoi nhé

- Mẹ: Chỉ là điểm khá cao thôi chứ không phải là được giải con nhé

- Tịu: Chẳng hiểu sao em chẳng học gì mà em vẫn học giỏi, đây là kỳ thi thi quốc tế hẳn hoi......

- Toe: (Mặt rất sầu muộn) Mẹ, con nghĩ chúng ta cần phải xem xét lại phương pháp học của con...... con nghĩ học theo kiểu trường công như thế này không ổn, con học thêm suốt ngày mà kết quả cũng chẳng ra sao...... mất bao nhiêu tiền và công sức của bố mẹ...... còn em Tịu học trường tư, nó chẳng học gì, chỉ chơi thôi mà kết quả thì rất ổn...

- Mẹ: Chẳng phải con sẽ thi đại học trong nước..... và mẹ nghĩ học theo kiểu của con hiện tại là phù hợp

- Toe: Mẹ, con chẳng được tích sự gì cả, con chẳng bao giờ thông minh bằng bố và chẳng bao giờ mạnh mẽ bằng mẹ...... con thật sự là 1 phiên bản lỗi của bố mẹ (lẳng lặng quắp đít vào phòng mình....)

- Mẹ: Tịu, con vào ai ủi anh đi, anh buồn đấy...

- Tịu: Mẹ ơi, con cũng tồi tệ mà, con tiết lộ với mẹ là đến bây giờ con cũng vẫn chưa được cái khăn đỏ nhưng cô bảo là từ nay đến cuối năm đứa nào cố gắng sẽ được vào nốt....

- Mẹ: Ồ, mẹ và bố đều biết về chuyện cái khăn đỏ của con...... nhưng không hề gì đâu con...... bố mẹ thật sự chỉ cần con vui vẻ đến trường, ngoan ngoãn học được nhiều điều hay...... không có cái khăn đỏ mẹ vẫn vô cùng thương yêu con mà

- Tịu: (Long lanh chớp chớp mắt ôm mẹ rất chặt rồi chạy ra mở tủ lạnh, lấy kẹo, mang vào phòng đưa cho anh Toe) Anh Toe, anh vẫn luôn tuyệt vời mà, từ bé đến giờ anh vẫn luôn học giỏi và luôn được các cô giáo khen mà....

- Toe: Anh chẳng ra gì hết, anh luôn được đi thi và anh chẳng có giải gì hết....

- Tịu: Đâu anh vẫn có giải viết chữ đẹp hồi lớp 1 là gì

- Mẹ: Toe ơi, mẹ biết con chưa hài lòng với kết quả học của bản thân thì tốt, con biết nhìn kết quả của người khác để phấn đấu là tốt nhưng nếu con làm quá lên thì sẽ trở thành đố kỵ. Và, đố kỵ là tính cực kỳ xấu đấy biết không? Đố kỵ không những không làm cho mình tốt hơn mà còn làm cho người khác ghét và tránh xa mình đấy có biết không.

- Toe: Dạ vâng, con biết rồi.....

- Mẹ: Biết thì sửa đi nhé, ngay và luôn...

Thế rồi Toe, ngay lập tức, ra phòng ăn, lấy đũa, rất nhanh chóng, xử hết sạch số thức ăn còn thừa  trên bàn...... rất vui vẻ như chưa xảy ra chuyện gì...... :)

Phải khiêm tốn


Tối qua mẹ đưa em Tịu đến nhà bạn làm bài tập nhóm. Trên đường đi:

- Mẹ: Có phải ở lớp con vừa diễn ra 1 vụ xì căng đan gây hậu quả làm cô giáo bị tổn thương đúng không?

- Tịu: Đúng rồi, sao mẹ biết, từ hôm 20/11 cơ, cô còn khóc cơ, nhưng không phải khóc điên đảo đâu mà chỉ là mít ướt, và buồn thôi (hăng hái kể lể mất mấy phút nội dung câu chuyện)

- Mẹ: Mẹ tò mò.... thế bạn ý thế nào nhỉ......mẹ bạn ý đã biết câu chuyện và mẹ bạn ý rất buồn đấy. Đôi khi con cái hay làm cho bố mẹ phiền lòng đấy.....

- Tịu: Cãi cô thế nhưng lại học giỏi mẹ biết không, bạn ý học cũng được đấy

- Mẹ: Học giỏi nhất lớp con á

- Tịu: Không Top 3 lớp con luôn luôn thuộc về bạn A, B, C cơ nhưng bạn ý cũng thuộc loại học giỏi

- Mẹ: Thế em Tịu của mẹ thì đứng thứ mấy, top cuối lớp à?

- Tịu: Mẹ dở à, thứ nhất: Lớp con không có xếp thứ và thứ hai: Mẹ thử nghĩ xem, liệu có ai trong đất nước Việt Nam này dám tự khen mình chưa............phải khiêm tốn chứ........... chỉ cần đỏ cái má lên thôi là biết....... nếu tự khen mình thì chỉ là Tây hoặc ít nhất là con lai nửa Việt nửa Tây thôi..... hiểu chưa......... hả cưng...........

(Nói đến đây Tịu cười sằng sặc rồi lấy tay lả lướt béo má mẹ mấy phát.....)

Có thể gọi Tịu là "thông minh" không nhỉ, buồn cười quá....... có những tận 9 loại thông minh cơ mà nhỉ........ bên con thật nhiều niềm vui mỗi ngày, con yêu của mẹ :)



Thứ Hai, tháng 11 13, 2017

Đấu

Đấu với thầy: Thầy để yên cho mà tẩn thoải mái.....thế là cứ tưởng ngon ăn..... ai dè






Đấu với bạn: (Tịu áo xanh) Choáng ngợp, không hiểu chuyện gì xảy ra, bạn to hơn hẳn mình, bạn tẩn mình phát nào ra phát đấy, không hề giống khi tập :( Mẹ dự là Tịu quá đau và quá sốc...... Mẹ quay phim và mẹ sợ rung bần bật cả người.....)




Anh bô sốt sình sịch léo xéo hỏi han nẫu hết cả ruột.....



26 tháng 8 bố mẹ mới bắt đầu mua quần áo tập........ ban đầu, đơn thuần chỉ là để phục vụ 1 môn học trong trường mà thôi........ Trình độ của Tịu chính xác bắt đầu từ con số 0 kể từ ngày ấy

1 ngày tươi đẹp tháng 10 thầy bỗng gọi điện..... thầy muốn trao đổi với phụ huynh về khả năng học tăng cường để con có thể đi thi đấu.....

Lúc này, các bạn đã tập trung và học tăng cường được gần 2 tháng........ (chưa kể trong nhóm nhiều bạn còn học trước từ lâu, có bạn còn là con của võ sư chuyên nghiệp)

Chỉ còn khoảng 3 tuần nữa là đấu giải chính thức

Thầy đề nghị Tịu học thêm 3 buổi/tuần sau khi kết thúc giờ học chính khoá trên lớp (từ 3:45 đến 5:30 chiều)

Trước khi thi 1 tuần, Thầy đề nghị phụ huynh cho tăng lên thành cả tuần. Thời gian vẫn vậy, sau giờ học hàng ngày

Và rồi, Thứ Sáu, ngày 10/11/2017 em chính thức đấu giải. Bố công tác vắng nhà, Mẹ đưa em đi thi tại Nhà Văn hoá Quận Hai Bà Trưng, ông bà Nội Ngoại lục tục kéo nhau tới xem cháu thi..... may mà không ai tăng xông nhưng về nhà thì tất thẩy đều yêu cầu mẹ cho giải tán vụ này ngay và luôn :)

Thầy giáo nói với mẹ: Thầy nhìn thấy Tịu có quyết tâm, có tố chất, thầy bảo rất nhiều phụ huynh xin cho con vào đội tuyển nhưng thầy bảo phải nhìn người mới nhận...... mẹ hỏi chắc thầy thấy em Tịu "hung" quá hay sao thì thầy nói rằng không phải vậy...... thầy bảo thầy có kinh nghiệm chọn học sinh, nhất định phải dựa vào cảm giác khi tiếp xúc, cái đó chỉ cảm nhận được...... không nói ra thành lời cụ thể được...... thầy phân tích, xã hội bây giờ phức tạp, con gái cần biết võ để phòng thân, học võ thực ra rất tốt cho sức khoẻ, dẻo dai, bình tĩnh và nhiều nhiều điều hay ho khác nữa.............

Khép lại chặng đường đầu tiên, tuy không dài nhưng rất nhiều tình cảm...... Tịu vẫn tiếp tục theo học và đợi đến mùa giải sang năm..... còn việc có được thầy cho tiếp tục đấu giải hay không, sẽ là đối kháng hay quyền biểu diễn thì hạ hồi phân giải....... mẹ vô cùng cám ơn các thầy đã hết lòng vì các con, và các bạn trong đội thì vô cùng vô cùng dễ thương...... ngây thơ, trong sáng và tràn đầy tinh thần thượng võ...... mẹ mới tiếp xúc...... nhưng cũng đủ để cảm nhận được điều đó :)

Vạn sự khởi đầu nan - Mới mà được như vầy là quá ngon rồi gái yêu của mẹ nhỉ :)

Tập khởi động với thầy trước khi vào thi đấu
Thầy và Bạn chăm sóc dư lày nên cảm thấy "có  lỗi" khi thua cũng có lý...
Căng thẳng phết
Đấm bóp thư giãn cho nhau, yêu quá cơ :)
Loạng quạng cũng mất tí ti tiết do va vào cái đinh :)
Cùng nhau luyện thể lực, yêu lắm
Các bạn giúp thầy bổ túc thêm cho bạn mới Tịu




Thất Bại

Hai ngày sau khi diễn ra sự kiện, mẹ lân la bắt chuyện:

- Mẹ: Tịu ơi, con có thương em Dooky không?

- Tịu: Ối trời ơi, yêu em lắm, thương em lắm

- Mẹ: Thế con có nhớ hôm con tè dầm vào em Dooky, mẹ phải giặt em và phơi em qua đêm lạnh ngoài ban công con cảm thấy thế nào

- Tịu: Ôi khổ thương em, thương lắm, lần sau con sẽ tè vào mẹ Đính, không tè vào em Dooky nữa

- Mẹ: Thế nếu có ai đánh em Dooky, làm em đau đớn con sẽ như thế nào

- Tịu: Con sẽ đánh cho nó 1 trận tơi bời luôn

- Mẹ: Con có biết vì sao mà con lại thương em Dooky nhiều thế không?

- Tịu: Con yêu em Dooky

- Mẹ: Là bởi vì nó là con của con đấy

- Tịu: Đúng rồi, mẹ thương em Dooky

- Mẹ: Tất cả các bố mẹ đều thấy thương xót và đau khổ khi con của mình bị đau, bị gặp chuyện gì đó không hay........ Con có thể đừng đấu võ nữa được không......

- Tịu: Không thể, không thể được, con không thể từ bỏ, con sẽ tiếp tục thi...... Mẹ lại làm con buồn rồi đấy...... lần sau con sẽ nhất định chiến thắng

- Mẹ: Nếu con có thể chiến thắng....... có nghĩa là sẽ lại có 1 người mẹ nữa đau buồn khi con của họ bị đánh đau...... Nếu con vẫn muốn học võ thì mình sẽ chuyển sang thi quyền....... không đánh đối kháng nữa....... con vẫn được học võ......... con không bị đau......... và không ai bị đau cả...... mà con gái thì cần mềm mại......

- Tịu: Con thích mạnh mẽ, con không thích mềm mại....... vả lại học quyền khó lắm......... phải nhớ nhiều động tác lắm

- Mẹ: Mình còn cả 1 năm nữa để tập luyện cơ mà, rồi con sẽ thấy thích.......

- Tịu: Mẹ, Tịu rất buồn vì thất bại........ Tịu rất xấu hổ...... Vì tất cả các bạn đã đặt hy vọng vào Hạnh Nguyên nhưng Hạnh Nguyên lại thua từ vòng gửi xe đạp......... Tịu xấu hổ lắm

- Mẹ: Rồi trong tương lai sẽ tiếp tục có những thất bại nữa...... tất cả những người bình thường đều gặp thất bại trong cuộc sống...... nhưng bên cạnh đó cũng sẽ có cả thành công........ không có ai trên đời này chỉ toàn thành công mà không có thất bại và ngược lại


- Tịu: Thế mẹ đã gặp thất bại chưa?

- Mẹ: Mẹ đã thất bại rất nhiều lần và những thất bại đấy còn to lớn hơn thất bại của Tịu cơ..... nhưng con thấy đấy, mẹ không hề sao cả.... mẹ không khóc....... mẹ cũng chẳng buồn....... hoặc là chỉ buồn 1 chút thôi..... vì cuộc sống của mẹ vẫn còn có quá nhiều niềm vui và hạnh phúc....... ví dụ như hạnh phúc lớn nhất của mẹ là luôn có con bên cạnh để nói chuyện hàng ngày ý

- Tịu: Thế mình sẽ mất bao nhiêu thời gian để buồn hả mẹ

- Mẹ: Thông thường, thất bại của con sẽ mất tối đa là 2 tuần để buồn....... sau đó thì phải quên ngay để bắt đầu 1 điều mới hay ho hơn

- Tịu: Con sẽ gặp lại thầy và con rất xấu hổ và không biết nói gì vì đã thua........ mẹ biết không...... có thể ngày mai nhà trường sẽ tuyên dương các bạn được giải, có thể con đứng cạnh đấy và con sẽ bị các bạn chê cười là ồi Hạnh Nguyên chẳng có giải gì cả....... con rất buồn......

- Mẹ: Chẳng phải trong đội của con cũng có nhiều bạn thi trượt là gì, sao lúc ý mẹ vẫn thấy con động viên bạn đấy thôi........ mẹ nghĩ chẳng ai có thể thấy bạn mình thất bại lại cười chê bạn đâu....

- Tịu: Đúng rồi, lúc bạn XXX thua con an ủi bạn rằng "không sao, cậu thua bởi vì cậu bị đấu với đứa cấp 2 mà"..... có đúng vậy không mẹ?

- Mẹ: Đúng rồi, đôi khi chúng ta thua cuộc không phải vì mình thật sự yếu kém, chỉ đơn giản là mình không may mắn....... cũng giống như có khi mình thắng cuộc không hẳn là mình giỏi hơn đối phương, chỉ là vì mình may mắn hơn mà thôi...... ví dụ như đợt vừa rồi con thua cũng 1 phần do con thấp hơn hẳn bạn kia....... vậy nên việc mình luyện rèn để đạt chiều cao và cân nặng phù hợp là quan trọng trong thi đấu..... con đã có thêm 1 kinh nghiệm rồi còn gì...... Lần thi vừa rồi với con đã là thành công bởi vì thầy vẫn khen con là có tố chất và quyết tâm, chỉ là chưa được luyện tập kỹ thôi....

- Tịu: Đúng rồi, và dù sao thì Tịu cũng là vinh dự được tham gia 1 giải đấu lớn như vậy đúng không mẹ....... nhưng...... các bạn vẫn cười chê Tịu thì sao?

- Mẹ: Những ai luôn coi thất bại của bạn là niềm vui của họ thì người đó chắc chắn không phải bạn mình, và nếu họ không phải bạn mình thì dù có nói gì, cũng không thật sự quan trọng ..... nếu con cứ quá để tâm vào những lời nói khiến mình buồn phiền của thiên hạ thì con sẽ không còn thời gian nghĩ tới những điều hay ho khác để làm và như vậy thì cả đời sẽ thất bại tiếp nối thất bại.....

- Tịu: Vâng, con sẽ không buồn nữa....... (thở dài)

- Mẹ:........ (trong lòng vẫn lăn tăn, không biết nói với nó như vậy đã ổn chưa....... )

Đây, ảnh chụp mợ trong lúc giao lưu với bà bô tối qua đây..... đầy tâm trạng........


Thứ Năm, tháng 11 09, 2017

Tình và Tiền

Chủ nhật rồi, trong lúc đợi anh Toe học thêm Lý, bố lọc cọc đèo mẹ và em Tịu lên tận Hồ Tây ăn sáng. Hà nội bắt đầu chớm đông, lất phất mấy hạt mưa bay, se se lạnh, em Tịu phía trước, mẹ Đính ôm chặt phía sau, Hồ Tây mờ mờ sương khói, quẩn quanh mùi lá cây khô các bác lao công gom đốt..... ngai ngái, hăng hăng.....vô cùng dễ chịu....... tức cảnh sinh tình, bố ngoan ngoãn nghe mẹ miết mải "chém" về tình yêu, về hạnh phúc về tương lai 1 ngày nào đó bố sẽ nghỉ hưu sớm để  có thể thoải mái đi bất cứ nơi đâu làm bất cứ điều gì cùng mẹ.... mẹ nói cứ như thể mẹ thanh tao không màng vật chất, cứ như thể mẹ sắp chính quả tới nơi......... bố đang fly high cùng giấc mơ đẹp đẽ thì mẹ bỗng chốt hạ: "Khi nào bọn trẻ con lớn, chắc chắn chúng nó không cần mình nữa đâu, mình chỉ cần lo cho thằng Toe có đủ "cái này... cái này", con Tịu nhất định phải có "cái kia... cái kia...." rồi thì 2 vợ chồng già mua 1 căn nhà nhỏ đâu đấy quanh đây, sát ngay bên hồ này này, ngồi trong nhà có thể dễ dàng nhìn ngắm bao quát cả mặt hồ..... cho nó lãng mạn....." Bố nghe đến đây.......bất chợt tỉnh....

- Bố: Chuyến bay của tớ 3:30 nên 1:00 phải đi từ nhà rồi đấy....... về thôi.....

Thế rồi bố lại chuồn chuồn..... và lần này thì chuồn rõ lâu........ những tận 11 ngày cơ đấy....... khổ thân mợ già tham lam đành ngậm ngùi quay về với thực tế phũ phàng.......

Haiz..... vấn đề phức tạp ở chỗ là cùng lúc mẹ lại cứ thích cả Tình lẫn Tiền cơ...... riêng "cái này" "cái kia" mà mẹ đề cập tới, thực sự không quá to tát gì nhưng cũng đủ gây ra 1 sự "sang chấn tinh thần" không hề nhẹ đối với bố....... ca này khó giải quyết đây..... chúc mẹ tiếp tục những giấc mơ dài........ mẹ nhé he he