Cực kỳ hứng thú............ khi nghe họ nói chuyện 💪💪💪💕💕💕
===========================
Tình yêu, Hôn nhân và Sự nhận biết
Người trẻ không hạnh phúc trong hôn nhân là điều rất dễ hiểu. Họ chưa chín muồi, họ còn nhiều ham muốn và kì vọng, họ có đủ mọi quyền để không hạnh phúc. Nhưng tôi nhìn những người già, những cặp đôi già, họ bên nhau lâu thế, cuộc sống vật chất đầy đủ thế rồi mà họ vẫn còn làm khổ tâm nhau, tự dưng thấy buồn lòng thế.
Theo tôi, chỉ có một tội duy nhất trên đời này thôi, là tội tạo ra KHỔ. Bạn tạo ra khổ cho bạn hay cho bất cứ ai, bạn có tội.
Bạn đã bao giờ từng tự hỏi mình, “Tôi có đang làm khổ ai không?” Hãy hỏi câu đó trước đi, rồi khiêm tốn bình tâm suy ngẫm tìm câu trả lời, trước khi hỏi “Ai đang làm khổ tôi?”
Mọi người toàn chỉ thấy cách người khác làm khổ mình, ít ai nhìn thấy việc mình đang làm khổ người khác như thế nào. Cái khổ vật chất thường dễ thấy và không quá quan trọng nhưng cái khổ tinh thần mới là thứ gây nhiều tổn hại biết bao.
Đàn ông như bầu trời rộng mở, họ như đám mây trôi dạt, mơ mộng, bay bổng. Đàn bà như mặt đất vững chãi, an toàn, thực tế. Đàn ông là đôi cánh đưa đàn bà lên mây, giúp đàn bà thấy những vẻ đẹp vô hình tướng như thơ ca, nghệ thuật, viễn cảnh tương lai. Đó là lý do đôi khi đàn ông chỉ cần dùng ngôn từ, hứa hẹn, thơ ca cũng đủ chinh phục đàn bà.
Trong khi đó đàn bà là bộ rễ giúp đàn ông nối đất, giúp đàn ông tận hưởng những niềm vui nhỏ bé của cuộc đời trần thế, ngay lúc này. Cả hai cùng nhau, họ vừa tha hồ bay, tha hồ mơ mộng nhưng cũng vừa an toàn, ấm áp và tận hưởng thực tại.
Khi yêu nhau, đàn bà để mặc cho đàn ông đưa mình bay bổng lên tận trời xanh, mơ về đủ thứ cổ tích diễm tình. Thật ra nếu đàn ông nào không mơ mộng, đàn bà khó mà yêu. Đàn bà cần thấy nơi người đàn ông chí tiến thủ, tức là việc vẽ tương lai, đàn bà cần ngôn từ thơ ca lãng mạn, cần những hành động phi thực tế, thế thì họ sẽ yêu. Đàn bà khó lòng yêu người đàn ông mỗi ngày chỉ bận tâm ăn gì, mặc gì, đi chơi ở đâu. Không, không thể yêu được. Ít nhất đàn bà chín chắn sẽ không yêu đàn ông như thế.
Và cũng thế, khi yêu nhau, đàn ông để cho đàn bà giúp mình nối đất, tận hưởng những thứ dung dị của cuộc đời, tận hưởng cảm giác sống an toàn, thoải mái trong hiện tại. Đàn ông sẽ dễ rơi vào yêu những người đàn bà biết chăm sóc bản thân, chăm sóc gia đình, sống thực tế, không quá mơ mộng. Ít nhất đàn ông chín chắn sẽ không yêu mẫu phụ nữ quá “bay”. Điều này nghe qua thì có vẻ vô lý, nhưng nó là vậy. Chúng ta yêu thứ mà ta không có. Chúng ta dựa vào nhau.
Đàn ông và đàn bà cần nhau, và thế rồi họ kết hôn.
Đàn ông kết hôn với dự định tốt đẹp là họ sẽ được tiếp tục bay trong khi vẫn nối đất, họ muốn đàn bà giữ họ như cánh diều. Điều tiếc là đàn bà không thích ngồi cả ngày giữ dây ngắm điều bay, họ thà để diều trong kho hay đốt cháy luôn diều làm mồi nhóm ngọn lửa đun nồi hầm đang cần lửa.
Đàn bà kết hôn vừa muốn đàn ông nối đất nhưng cũng vẫn muốn mình được bay. Họ muốn đàn ông vừa chăm lo được mọi trách nhiệm của họ trên mặt đất đồng thời vẫn phải giữ được đôi cánh của tâm hồn luôn lãng mạn, mơ mộng, bay bổng trên trời. Điều họ không biết là, cuộc đời ngắn thế và con người thì yếu thế. Khó ai có thể chu toàn cả hai được.
Thật ra đàn ông là phái yếu, mọi cuộc hôn nhân đều chứng tỏ điều đó. Đàn bà là phái mạnh, họ không chỉ cắt đôi cánh của đàn ông, gắn vào đó đủ thứ trách nhiệm nghĩa vụ mà họ thậm chí còn có sức mạnh biến đàn ông trở thành như đàn bà, tức cũng cực kì nối đất, nối vào vật chất mà quên đi bầu trời. Đàn ông kết hôn xong như người bị mất đi đôi cánh, suốt cả ngày chỉ còn lo về những chuyện tủn mủn của cuộc sống thường ngày, chuyện ăn chuyện uống, chuyện tiền chuyện bạc. Họ chẳng còn đôi cánh để nâng tâm hồn mình lên với thơ ca, nhạc hoạ. Họ chẳng còn đôi mắt mơ mộng ngắm nhìn ánh trăng hay những giờ phút thinh lặng một mình cho tâm hồn bay bổng.
Đàn bà quả thực mạnh vô cùng. Mạnh hơn đàn ông rất nhiều. Thi thoảng có những người đàn ông đủ mạnh, họ không chỉ tìm được cách thoát khỏi mớ dây leo ràng buộc nối đất mà họ còn mạnh đến nỗi có thể kéo cả đàn bà lên tới mây xanh. Họ duy trì trách nhiệm mặt đất của mình nhưng cũng không bao giờ quên đôi cánh. Họ thường là những nhà thơ, nghệ sĩ, nhạc sĩ, ca sĩ, họ luôn giữ cánh mình bay bổng và điều đó tạo sức hút làm cho đàn bà cứ luôn đổ xô đến họ.
Điều đáng buồn là không chỉ nghệ sĩ mới có đôi cánh đâu, mọi đàn ông đều có đôi cánh và đôi cánh đủ mạnh để cho đàn bà tận hưởng trời xanh, chỉ là đàn bà đã cắt nó đi mà không hề hay biết. Đàn bà cột đàn ông vào những thứ nhỏ nhặt, hệt như bụi dây leo quấn những cành mỏng manh vào chú chim, một sợi hai sợi, nhiều sợi như thế cũng đủ cho máy bay còn bất lực chứ đừng nói đến những cánh chim. Và khi đàn ông mất đi đôi cánh, họ trở thành ù lì vô cảm như tảng đá, đè ngược lại lên những người đàn bà quanh họ. Đây là lúc đàn bà khổ.
Họ khổ vì người đàn ông của họ không còn chất thơ, không còn lãng mạn, không còn tinh tế, không còn yêu thương. Họ khổ vì họ cũng muốn bay trong khi đàn ông của họ lại cứ nằm ỳ trên mặt đất. Họ khổ vì đàn ông bắt đầu trở nên tủn mủn y hệt như họ, cũng chỉ lo về những thứ nhỏ nhặt tầm thường của đời trần thế. Đàn ông mất đi tâm hồn bay bổng sẽ sống chây lỳ vô cảm như những tảng đá. Đàn bà sống cùng những tảng đá thì cũng chẳng hạnh phúc gì. Cả hai làm khổ nhau mà không nhận biết về nó chút nào.
Nếu đàn ông đủ mạnh, đủ giữ cho đôi cánh của mình bay, thế thì thi thoảng anh ta sẽ giúp vợ tận hưởng bầu trời thông qua ngôn tình lãng mạn. Điều này chẳng cần quá nhiều vật chất mà chỉ cần chút tinh tế thông minh. Người phụ nữ khi có chồng lãng mạn tinh tế sẽ bớt khổ, kể cả khi cuộc sống vật chất khổ sở, họ vẫn cảm thấy yêu. Việc dung hoà giữa mơ và thực, giữa đôi cánh và bộ rễ trong cuộc sống cá nhân của mỗi người lẫn cuộc sống hôn nhân là vô cùng quan trọng, và cũng rất khó khăn.
Chỉ khi mỗi cá nhân đều hạnh phúc, đều hài lòng mãn nguyện thì cặp đôi mới hài lòng mãn nguyện và hạnh phúc. Để làm được điều đó, từng cá nhân đàn ông hay đàn bà, phải biết được điều gì làm mình hạnh phúc mà tìm cách duy trì nó. Làm những điều khiến mình hạnh phúc và hỗ trợ hết sức giúp người kia cũng được làm điều khiến họ hạnh phúc, đó là chìa khoá.
Ví dụ đàn ông biết rằng anh ta cần những khoảng thời gian một mình để được suy tư, chiêm ngẫm, thinh lặng. Anh ta nên tìm cách để duy trì những khoảng thời gian này, và vợ anh ta nhất thiết phải giúp anh ta có được khoảng thời gian đó. Thế thì sau khi bay, anh ta nhất định sẽ trở lại cùng với một sức mạnh và tình yêu thương bao la cho vợ mình. Anh ta sẽ có sức mạnh để giúp vợ cũng bay và đồng thời càng trân trọng những thứ giúp anh ta nối đất.
Cũng như vậy, người phụ nữ nên biết điều gì khiến mình hạnh phúc để mà theo đuổi nó, tích luỹ nó, trước khi yêu cầu đàn ông phải mang lại hạnh phúc. Không ai có nghĩa vụ mang lại hạnh phúc cho ai, kể cả khi người ta coi đó là điều hiển nhiên thế. Hạnh phúc là thứ bạn tự tạo ra, tự làm đầy mình rồi chia sẻ nó. Bạn chỉ có thể chia sẻ hạnh phúc của bạn, bạn không thể nào lấy cắp hay cắt xén hạnh phúc từ ai.
Thế thì, giúp cho người kia hạnh phúc đi, họ sẽ chia sẻ và trút nó ra cho bạn nữa. Đừng làm cạn kiệt khả năng hạnh phúc của người kia rồi đòi hỏi họ phải chu cấp hạnh phúc cho mình. Điều đó không phải ngây thơ, mà ngu ngốc.
Đàn ông cần được ở một mình để nuôi dưỡng hạnh phúc, ngược lại, phụ nữ lại cần ở cùng người khác để nuôi dưỡng hạnh phúc. Phụ nữ hạnh phúc khi chăm sóc người yêu thương, phụ nữ hạnh phúc khi sự chăm sóc của mình được ghi nhận, phụ nữ hạnh phúc khi biết mình được cần đến. Thế thì, tìm hạnh phúc trong đó đi. Tìm hạnh phúc trong việc chăm sóc, tìm hạnh phúc khi biết mình đang được cần đến, tìm hạnh phúc khi nhìn thấy người kia hạnh phúc đi.
Cho phép đàn ông có những khoảng lặng của riêng họ, tận hưởng nó đi, rằng mình là người chăm sóc, rằng mình đang giúp anh ấy được bay.
Đàn bà cho đàn ông tự do, đàn ông sẽ cho đàn bà hạnh phúc.
Đàn bà vĩ đại hơn đàn ông, không phải vì họ có khả năng bay cao hơn, mà vì họ có khả năng hài lòng và chấp nhận làm nền an toàn để đàn ông được soải đôi cánh. Chỉ khi đàn ông bay, phụ nữ mới cũng có thể bay. Phụ nữ mà chưa bao giờ được bay trên đôi cánh mơ mộng của đàn ông, chưa bao giờ được nếm trải hương vị ngọt ngào của lãng mạn, tưởng tượng và bay bổng, thế thì phụ nữ cũng phí cả một đời.
Đàn ông và đàn bà, đàn ông là đôi cánh, đàn bà là bộ rễ. Đừng cắt đôi cánh của đàn ông và cũng đừng cắt bộ rễ của đàn bà. Nhưng hãy học cách nhận biết để mà hỗ trợ nhau, giúp nhau cũng hạnh phúc.
Chỉ khi người ta sống hạnh phúc, người ta mới có khả năng giúp người khác hạnh phúc. Và cũng chỉ khi người ta tự tin mình có thể làm người kia hạnh phúc, lúc ấy mới đúng lúc chín muồi để kết hôn. Bằng không, mọi cuộc kết hôn chỉ là nhà tù đau khổ.
Tôi nhìn xung quanh, nhìn vào những cuộc kết hôn của những người tôi quen biết, ai cũng toàn đau khổ. Hạnh phúc nếu có cũng chỉ thoáng qua, mong manh, nhỏ bé trong khi nỗi buồn và bất hạnh thì bao trùm dai dẳng.
Bạn có đang làm khổ ai không?
Nếu bạn đủ nhận biết, tự bạn có câu trả lời.
Nếu bạn không có câu trả lời, hãy hỏi ngay người bạn đời của bạn, chân thành và đơn giản: Tôi có đang làm khổ anh (em) không?
Nhìn thấy nỗi khổ tâm của bản thân mình và thổ lộ nó ra cho người kia được biết.
Quan trọng hơn nữa, nhìn thấy nỗi khổ mà bạn đang tạo ra cho người khác xung quanh mình, đương đầu với nó, đó là bước đầu tiên để hoá giải mọi đau khổ.
Vốn dĩ định kể câu chuyện về nỗi khổ tâm của những người xung quanh mà tôi đã và đang chứng kiến, nhưng điều đó sẽ tạo nhiều đụng chạm lẫn tức giận dỗi hờn, vì chẳng ai muốn nghe rằng mình đang tạo khổ cho người khác cả, cho nên hôm nay xin phép nói thế thôi.
Phi Tuyết 2021
====================
Ngày đẹp, giờ đẹp, tự dưng vớ được bài viết hay....... thích thế ❤️❤️❤️
Nào, "gái già" thực tâm ngoan ngoãn rón rén hóng hớt học hỏi "gái trẻ" từ xa nào.........
Cả tuần nay cánh diều của mình bay xa quá, vượt ra khỏi cả lãnh thổ Việt Nam.......... dây quá dài, quá căng, quá nặng, giữ không nổi........ nên buông 😜😜😜 là buông hẳn chứ không có ngồi hóng giật giật điều khiển từ xa nha😆😆😆
Gớm, mình mà được học hành tử tế, được tiếp cận với tri thức văn minh dư lày từ sớm thì............ đã không khiến bất kỳ ai phải khổ vì mình 💖💖💖thành tâm sám hối 😆😆😆💖💖💖😍😍😍