Ngày xưa bọn 7x - 8X chúng êu nhau kiểu dư lày lày : ) ngọt ngào làm sao :)
Thứ Năm, tháng 8 31, 2017
Phạm Quỳnh Anh- Không thở được.
Rất thích MV này dù giọng của QA mỏng và yếu...... có thể có chút gì đó liên quan đến thời trẻ nghé của mình hay gặp bạn ý ở cửa hàng tóc của anh Đại Đồng ở khu Nam Thành Công. Không hiểu sao dạo này cứ là hay nghĩ về ngày xưa.... rất thích cách ăn mặc, trang điểm, tóc tai của QA. Đơn giản, nền nã, phải chăng.....
MV này và Người dưng Ngược lối, rồi Tình yêu cao thượng, Bụi bay vào mắt, Nợ ai đó cả thế giới..... mình nghe suốt, thế mới kỳ kỳ
MV này và Người dưng Ngược lối, rồi Tình yêu cao thượng, Bụi bay vào mắt, Nợ ai đó cả thế giới..... mình nghe suốt, thế mới kỳ kỳ
Thứ Ba, tháng 8 29, 2017
Thịt Đồng loại
Mẹ đang trong nhà vệ sinh thấy Tịu đập cửa thình thình. Mẹ thò cổ ra ngoài, Tịu mặt mũi méo xệch vật vã:
- Tịu: Mẹ ơi, chết tôi rồi, con đã chót ăn thịt đồng loại rồi mẹ ơi
- Mẹ: Thôi nhé mẹ đang bận
- Tịu: Không đâu mẹ ơi, là thật không phải đùa đâu. Con đã ăn thịt lợn mất rồi mà con thì là tuổi Hợi là con lợn mà. Giống như hôm ăn ở quán Tre ý, con và anh Toe và anh Cún ném cho con gà 1 miếng xương gà và nó mổ như điên luôn ý....
- Mẹ: Con là người, trông con không giống lợn, lợn phải có 4 chân cơ
- Tịu: (Chống 2 tay xuống đất, bò lồm cồm trên sàn nhà) Đây, con đi bằng 4 chân đây, mẹ ơi con chính là lợn
- Mẹ: Không, con thì rất thơm tho còn lợn thì rất thối mà
- Tịu: (Gào mồm rất to) Mẹ ơi con có thể đánh rắm ngay bây giờ, con rất thối mà mẹ ơi
- Mẹ: Thôi, mẹ không nói chuyện với con đâu. Mẹ là người nên con của mẹ phải là người còn con muốn là lợn thì tuỳ con, con không phải con mẹ...
3 ngày hôm sau, Tịu từ bà về mở ngay tủ lạnh, lấy lọ ruốc và nhón tay bốc ăn..... rồi bỗng nhiên dừng lại:
- Tịu: Mẹ ơi ruốc này làm từ gì?
- Mẹ: Từ thịt lợn
- Tịu: (Lại chu chéo) Ối mẹ ơi con lại ăn thịt đồng loại lần thứ 2 mất rồi....
Eo ơi, Hà nội chưa vào mùa nồm mà IC đã ẩm thế này rồi đây...... nẫu mợ quá mợ ơi :)
Thứ Hai, tháng 8 28, 2017
Quan điểm cá nhân
Hôm qua Đường Lên đỉnh Olympia năm thứ 17 tìm ra quán quân Phan Đăng Nhật Minh, học sinh ở Hải Lăng, Quảng Trị. Mình xem khi chương trình đã phát dở dang nhưng thấy cũng đã quá đủ để ngả mũ trước tài năng và bản lĩnh của các em. Nếu mình lấy chồng sớm hơn thì lũ này chắc tầm tuổi con mình, nhìn nét mặt chúng rạng ngời, lương thiện, ngoan ngoãn mà mình thấy tim đập, chân run, mắt long lanh nước .... nếu mà xã hội chúng ta có được nhiều những đứa trẻ dễ thương đến như vậy thì đất nước này hẳn sắp tiến gần tới mục tiêu "sánh vai với các cường quốc 5 châu" trong 1 sớm 1 chiều :)
Tuy nhiên, cho tới sáng nay, trên nhiều phương tiện đại chúng và các mạng xã hội thấy xuất hiện thông tin trái chiều khen chê các thể loại nhưng nổi bật lên vẫn là câu chuyện "chảy máu chất xám" khi mà phần lớn các em đoạt giải đi du học và không trở lại cống hiến cho nước nhà.
Mình nghĩ, đâu đó các ý kiến đều thấy có ý hợp lý có ý chưa nhưng theo ngu ý cá nhân thì mình thấy:
Về mặt lý: Đây chỉ là 1 game show giải trí tự nguyện, khi tham gia, chúng không bị ép buộc phải ký kết bất kỳ ràng buộc nào như kiểu cán bộ nhà nước được cử đi học nước ngoài bằng ngân sách và phải cam kết quay trở về cơ quan cũ làm việc trong 1 thời hạn nào đấy, nếu không thì sẽ bị phạt ý. Nên việc đi hay ở là quyết định cá nhân cần được tôn trọng
Về mặt tình: Nếu đất nước này không đủ tốt đẹp để giữ chân các em thì hãy để chúng được tự do kiếm tìm miền đất hứa cho riêng mình. Chúng là những đứa bé ngoan và tài năng, việc chúng mưu cầu hạnh phúc cá nhân 1 cách hợp pháp là điều hoàn toàn chính đáng. Chúng xứng đáng và chúng ta nên mừng cho các cháu.
Việc lên án, nâng quan điểm rằng ra đi không trở lại là không yêu nước, là chạy trốn là lãng phí đầu tư theo mình là sự hẹp hòi ích kỷ. Chúng ta nên tự hào về các em và coi các em như là những người ưu tú, truyền cảm hứng và nghị lực cho nhiều bạn khác. Cứ cái gì tốt, cái gì lành mạnh và trong sáng thì nên phát huy, nên công nhận, nên noi theo.
Với 1 số đông trẻ "rắn mặt" khi bị trách mắng chúng dám bật lại tanh tách nhưng cũng rất nhiều đứa chỉ cần vài lời bóng gió xa xôi cũng có thể khiến các em vô cùng tổn thương....... Cứ đặt địa vị chúng là con mình mà xem..... mình định phê phán ai, mình sẽ tịt mỏ ngay và luôn..... thật đấy..... trẻ con như búp trên cành, nâng niu trân trọng còn chẳng ăn ai nữa và vùi lên dập xuống như vậy chẳng hay ho chút nào :( rõ chán
Tuy nhiên, cho tới sáng nay, trên nhiều phương tiện đại chúng và các mạng xã hội thấy xuất hiện thông tin trái chiều khen chê các thể loại nhưng nổi bật lên vẫn là câu chuyện "chảy máu chất xám" khi mà phần lớn các em đoạt giải đi du học và không trở lại cống hiến cho nước nhà.
Mình nghĩ, đâu đó các ý kiến đều thấy có ý hợp lý có ý chưa nhưng theo ngu ý cá nhân thì mình thấy:
Về mặt lý: Đây chỉ là 1 game show giải trí tự nguyện, khi tham gia, chúng không bị ép buộc phải ký kết bất kỳ ràng buộc nào như kiểu cán bộ nhà nước được cử đi học nước ngoài bằng ngân sách và phải cam kết quay trở về cơ quan cũ làm việc trong 1 thời hạn nào đấy, nếu không thì sẽ bị phạt ý. Nên việc đi hay ở là quyết định cá nhân cần được tôn trọng
Về mặt tình: Nếu đất nước này không đủ tốt đẹp để giữ chân các em thì hãy để chúng được tự do kiếm tìm miền đất hứa cho riêng mình. Chúng là những đứa bé ngoan và tài năng, việc chúng mưu cầu hạnh phúc cá nhân 1 cách hợp pháp là điều hoàn toàn chính đáng. Chúng xứng đáng và chúng ta nên mừng cho các cháu.
Việc lên án, nâng quan điểm rằng ra đi không trở lại là không yêu nước, là chạy trốn là lãng phí đầu tư theo mình là sự hẹp hòi ích kỷ. Chúng ta nên tự hào về các em và coi các em như là những người ưu tú, truyền cảm hứng và nghị lực cho nhiều bạn khác. Cứ cái gì tốt, cái gì lành mạnh và trong sáng thì nên phát huy, nên công nhận, nên noi theo.
Với 1 số đông trẻ "rắn mặt" khi bị trách mắng chúng dám bật lại tanh tách nhưng cũng rất nhiều đứa chỉ cần vài lời bóng gió xa xôi cũng có thể khiến các em vô cùng tổn thương....... Cứ đặt địa vị chúng là con mình mà xem..... mình định phê phán ai, mình sẽ tịt mỏ ngay và luôn..... thật đấy..... trẻ con như búp trên cành, nâng niu trân trọng còn chẳng ăn ai nữa và vùi lên dập xuống như vậy chẳng hay ho chút nào :( rõ chán
Vài lần đón đưa .......
Sáng nay mẹ buồn mẹ lại đến lớp học thêm đón anh về, thế là mẹ con lại có cơ hội vật nhau đôi ba hiệp đấu:
- Mẹ: Sáng nay mẹ mới đọc tin trên mạng, năm nay không có bất kỳ học sinh chuyên sinh Ams nào đỗ trường y con nhé
- Toe: Đấy mẹ thấy không, đôi khi học giỏi cũng không biết thế nào, thật là bất công
- Mẹ: Theo mẹ thì không hẳn vậy. Thông thường 1 qui định đưa ra đều có sự nghiên cứu kỹ lưỡng để bảo vệ quyền lợi và công bằng cho đại đa số các đối tượng, thành phần trong xã hội. Có thể không hoàn toàn ok ở 1 vài khía cạnh nhỏ nào đó, nhưng xét 1 cách toàn điện thì mẹ nghĩ chính sách này không có gì phải bàn cãi nhiều cả
- Toe: Mẹ thử nghĩ xem, thật là vớ vẩn khi thi được 30 điểm vẫn có thể trượt chỉ vì mình không ở vùng sâu vùng xa, mình không phải con thương binh liệt sỹ gì gì đó..... thế này thì chất lượng bác sỹ khi ra trường sẽ là 1 vấn đề đấy
- Mẹ: Con nghĩ xa hơn 1 chút được không, Nếu 1 bạn A sống giữa thành phố phồn hoa đô thị, có đầy đủ cả bố cả mẹ, có nhà có cửa, có tiền để đi học thêm thi trường y được 30 điểm so với 1 bạn B dân tộc thiểu số sống ở vùng lụt bão không nhà không cửa, bố hoặc mẹ là liệt sỹ, ban ngày đi học ban đêm miệt mài làm thêm để kiếm thêm miếng ăn, cả đời không được học thêm, không có phương tiện đồ dùng học tập, không có máy tính, không có bất kỳ thứ gì thi đại học y cũng được 30 điểm và được công thêm điểm ưu tiên 3 điểm, tổng điểm 33 điểm và bạn B đỗ đại học. Vậy con nghĩ điều này liệu có bất công??? Liệu sức học của bạn B có kém hơn so với bạn A??? Với 1 người kém may mắn và thiệt thòi như bạn B mà bạn vẫn đạt được kết quả như vậy thì nghị lực và sức học thực tế của bạn B phải là 60 điểm. Vậy thì bạn B được lựa chọn có bất công chăng???
- Toe: Vâng, con hiểu
- Mẹ: Mẹ lại tiếp, trường hợp nếu 1 bạn thi đại học được 30 điểm trong khi bạn khác cũng được 30 điểm nhưng bạn thứ 2 đỗ vì bạn được cộng điểm ưu tiên do được giải quốc gia quốc tế. Liệu điều này có là bất công??? Con thử nghĩ xem, từ trước tới nay con liên tục được cử đi thi nhưng trầy da tróc vẩy có được giải gì đâu, giải quận đối với con còn quá vất vả, vậy những bạn được giải thành phố, giải quốc gia, giải quốc tế thì các bạn ý phải là người có tố chất đến như thế nào, có khả năng thế nào, có nỗ lực thế nào mới được như vậy chứ. Vì vậy mẹ cho rằng suy nghĩ và ấm ức của con về kỳ thi năm vừa rồi là.......
- Toe: Dạ, là ngựa non háu đá ạ
- Mẹ: Đúng rồi là ngựa non háu đá vì mình vẫn còn non và xanh lắm con ạ.
- Toe: Mẹ ơi, thế môn học nào có thể giúp ta áp dụng thực tế nhất vào cuộc sống. Ví dụ như mẹ thấy khi mẹ đi làm mẹ thấy môn học nào thực sự giúp mẹ nhiều nhất, toán chẳng hạn, tiếng Anh chẳng hạn
- Mẹ: Cái đấy phụ thuộc vào nghề nghiệp mà con lựa chọn sau này và khả năng, tố chất sẵn có trong con người con. Ví dụ nến con chọn nghề phiên dịch tiếng Anh thì đương nhiên tiếng Anh phải là giói nhất, nếu con lựa chọn là giáo viên dạy toán thì toán nên là giỏi nhất. Tuy nhiên, để dễ thành công và có cuộc sống dễ chịu thì cần phải có thêm sự tổng hoà của tất cả các kỹ năng. Ví dụ, kể cả làm những nghề nghiệp kỹ thuật liên quan đến toán nhưng vẫn nên giỏi tiếng Anh để hỗ trợ tìm thông tin, đọc và tham khảo tài liệu nước ngoài rồi thì vẫn cần phải giỏi văn để truyền đạt và diễn giải ý tưởng của mình cho người khác hiểu điều mình muốn nói một cách mạch lạc và lưu loát nhất. Vì vậy, không có câu trả lời cụ thể cho câu hỏi của con. Tuy nhiên vì việc cùng lúc làm tốt tất cả là điều khó khả thi nên việc đưa ra lựa chọn và việc sắp xếp thứ tự ưu tiên việc gì làm trước việc gì làm sau là điều cần cân nhắc. Mẹ chỉ khuyên con, môn học quan trọng nhất mà con cần phải học đó là học cách "thích ứng với mọi hoàn cảnh"
- Toe: Có nghĩa là......
- Mẹ: Có nghĩa là con nên uyển chuyển như một cây liễu để tồn tại trước mọi bão tố. Đấy đơn giản chỉ là bài học về sự sinh tồn thôi. Trong cuộc sống của con không phải lúc nào cũng có cơ hội để áp dụng các kỹ năng do chú Bear Grylls dạy, khó khăn của cuộc sống không phải chỉ xuất hiện khi chẳng may ta bị lạc trong rừng hoặc ta bị bỏ rơi trên hoang đảo mà khó khăn cuộc sống nó hiện hữu hàng ngày, đó là những bất công, giao tiếp quan hệ giữa cha mẹ thầy cô bạn bè trong lớp, rồi vấn đề về sức khoẻ về môi trường sống vân vân, quá nhiều áp lực buộc mình phải linh hoạt và sáng suốt mới có thể giải toả áp lực cho bản thân. Vì vậy, 1 cây cổ thụ khổng lồ hàng trăm tuổi có thể bật gốc trong cơn bão nhưng cây liễu yếu mềm lại có thể dễ dàng vượt qua. Đơn giản chỉ vì cây liễu biết cách lựa theo chiều gió để tồn tại.....
- Toe: Vậy thì đôi khi có những điều ta phải biết chấp nhận hoặc thậm chí từ bỏ đúng không mẹ
- Mẹ: Chính xác, ta luôn phải biết nhìn lại bản thân để biết rõ thực tế ta đang đứng ở đâu. Nếu ta nhìn nhận sai về bản thân thì hoặc là sẽ bị thiệt thòi hoặc là sẽ bị tiêu diệt
- Toe: Vâng, có 1 câu chuyện về một ông bác sỹ vô cùng tài giỏi nhưng sau 1 lần ông bị tai nạn dẫn đến việc cánh tay bị thương tật không thể tiếp tục sử dụng được đôi bàn tay của mình trong công việc được nữa, ông trở nên tuyệt vọng vì chữa chạy khắp nơi đều không được trong khi mình lại quá yêu thích công việc của 1 người bác sỹ, sau đó ông sang Ấn độ gặp 1 người giáo sỹ, người giáo sỹ nói rằng việc chữa lành tay là điều không thể xảy ra, và ông sẽ phải điều chỉnh bản thân để phù hợp với hoàn cảnh này..... và sau đó ông bác sỹ đã biết chấp nhận và từ bỏ ước vọng là bác sỹ của mình nhưng lại chuyển năng lượng của mình sang 1 hướng tích cực khác trong cuộc sống và bằng cách khác ông vẫn có thể giúp ích được cho người đời thay vì đau khổ không chấp nhận thực tế phũ phàng
- Mẹ: Hoàn toàn chính xác, cái đấy gọi là nghệ thuật "buông bỏ" đấy con. Có rất nhiều điều hay ho trong cuộc sống, không nhất thiết cứ phải khăng khăng bảo thủ 1 cách thái quá. Cái gì thật sự quá khó thì mình nên dũng cảm từ bỏ để tìm cho mình những thứ phù hợp hơn. Tuy nhiên, phải có sự cân nhắc kỹ càng chứ không thể nay thích cái này mai thích cái khác thì cả đời như con rối và chẳng cái gì ra cái gì cả. Ví dụ như hôm nay kiên quyết theo toán, ngày mai lại lý rồi ngày kia lại hoá và kết thúc lại là bartender chẳng hạn.... Và quan trọng, mình phải luôn tâm niệm trong đầu rằng mình hạnh phúc và may mắn hơn rất nhiều người trong xã hội...... và mình nên biết ơn cuộc sống để sống lạc quan chứ đừng nên so bì kém hơn vì thật sự khả năng của mình còn quá là hạn chế, đòi hỏi nhiều và không đạt được chỉ làm bản bản thân u ám và khổ sở thôi
- Toe: Vâng, con tự thấy mình vẫn còn may mắn chán
- Mẹ: Đúng vậy, con rất may mắn vì con sinh ra không giỏi giang gì hơn ai nhưng trộm vía vẫn còn có thể nhận thức tốt hơn 1 số người, ví dụ như 1 + 1 vẫn biết là bằng 2
- Toe: Vâng, cũng không đến nỗi như vụ em bé "Tất cả có mấy cái váy" ý mẹ nhỉ...... À mẹ tìm thêm lớp cho con học Lý nhé
- Mẹ: Mẹ đợi con chốt lịch ổn định rồi mới có thể tìm lớp được. Mẹ sẽ tham khảo và trả lời con nhưng khả năng là vẫn phải kiểm tra đầu vào để xếp lớp chứ không phải muốn học lúc nào và muốn học ở đâu cũng được đâu nhé. Còn 1 điều nữa mẹ lưu ý con, con có thể có ý kiến của riêng mình về 1 vấn đề gì đó, tuy nhiên, trước khi đưa ra nhận xét hoặc tranh luận thì cần nhìn trước nhìn sau cho thấu đáo chứ đừng có mà a dua a tòng theo đám đông rồi sùng sục lên khi chưa biết rõ nội tình thì chán lắm. Cái đó người ta gọi là kém bản lĩnh và......
- Toe: ..... và ngựa non háu đá ạ......
===========
Haiz, chiến nhau với Toe hại não vãi, hôm thì tỏ ra hiểu vấn đề ngoan ngoãn như cún con, hôm lại cãi phăng phăng làm mẹ vuốt mặt không kịp........ quá choáng với cái tuổi này....... mọi thứ cứ như sắp nổ tung.......... mình phải bình tĩnh .......
Thứ Bảy, tháng 8 26, 2017
phải Sướng thì mới Ngoan
Sáng nay bố thồ Tịu và mẹ lên Trịnh Hoài Đức mua bộ tập võ Taekwondo cho năm học mới ở trường. Trong khi phần lớn các bạn ở lớp đăng ký tham gia Cheering Team thì Tịu lại lựa chọn võ. Lý do nàng đưa ra đơn giản chỉ là "nếu bố mẹ hư thì tẩn luôn". Bố mẹ sợ quá nhưng vẫn phải đồng ý chứ biết làm sao. Thôi phải cố mà ngoan kẻo người biết võ mà tẩn thì sống cũng thành tật :)
Buôn chuyện trên đường đi
- Mẹ: Dạo này bố bị Alzheimer hay sao ý Tịu, cứ quên quên nhớ nhớ, mất tập trung cao độ, mẹ rất khó chịu. Chắc là lại phải đưa bố vào kỷ luật thôi........
- Tịu: Alzheimer cái gì mà Alzheimer, mẹ không được làm thế với bố
- Mẹ: Thế theo con mẹ phải làm gì để xử lý được bố?
- Tịu: Mẹ cứ để cho bố sướng đi rồi thì bố sẽ ngoan
- Mẹ: Thế về sau con sẽ quản lý chồng con kiểu thế á?
- Tịu: Đúng rồi, con cũng thế, con sẽ rất ngoan khi bố mẹ để con sướng, nếu bố mẹ bắt ép con thì con sẽ gào lên chống đối
- Mẹ: Thế làm thế nào thì mới sướng?
- Tịu: Con sẽ cho chồng con tiền thì nó sẽ sướng
- Mẹ: Cho bao nhiêu tiền?
- Tịu: Cho 3 triệu chẳng hạn, mẹ cho bố 3 triệu 1 tháng để tiêu, thích tiêu gì thì tiêu, bố có thể mời bạn bố đi ăn uống cà phê gì đấy và bố trả tiền cho các bạn và như vậy bạn bè bố sẽ rất vui vẻ và làm điều tốt cho bố, thế là bố vui bố sướng, mẹ bảo gì bố cũng nghe
- Mẹ: Thế con nghĩ nếu mỗi tháng chồng kiếm được 4 triệu, mình đưa cho chồng 3 triệu chỉ để tiêu linh tinh thì còn đâu tiền để đi chợ mua thức ăn và đóng tiền học cho con cái
- Tịu: Ừ thì có thể mẹ cắt giảm thời gian đi cũng được, ví dụ như mẹ chỉ cho 1 triệu để tiêu vặt trong 20 ngày chẳng hạn
- Bố: Lầm lũi lái xe không nói gì, không biết ý kiến ý cò dư lào
- Mẹ: Haiz
Thứ Năm, tháng 8 17, 2017
Lý Sơn 2017
Biển trời quê ta, Đẹp như gấm hoa...... Chuyến đi nào cũng đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào












![]() |
| Trên tàu ra Đảo Bé |
![]() |
| Cháo Cua ở Đảo Bé nhìn như Cháo Lòng Hà Nội ý |
![]() |
| Lần đầu tiên trong đời được ngủ lều ngoài sân |
![]() |
| Chân bố bị va vào San hô, chảy vô số máu, may không bị cá mập đuổi theo |
![]() |
| Lặn ngụp ngắm san hô, gào thét điên cuồng vì sung sướng |
![]() |
| Đội hình thất thủ hoàn toàn, trên bảo dưới không nghe, tan tác chim muông |
![]() |
| Đẹp chưa |
![]() |
| Bữa trưa bên bờ biển lộng gió trước khi đi tàu ra đảo Bé, Dọc bãi biển vô số là nhà hàng chỉ có điều khách thì chỉ mấy mống |
![]() |
| Tôm sú biển to vãi chưởng, 1 con tôm to kín cả đĩa |
![]() |
| Biển trong xanh và sạch sẽ vô cùng |
![]() |
| San hô, màu ánh vàng rất kỳ lạ, trông thì hiền lành là vậy nhưng sắc nhọn khiếp phết |
![]() |
| Chợ đêm ở Đảo Lớn, rất đông đúc tấp nập, rất nhiều hải sản tươi sống và hành tỏi được bầy bán |
![]() |
| Hải sản vô cùng tươi ngon |
![]() |
| Đảo Lớn nhìn từ tầng 7 Mường Thanh |
![]() |
| Đây, bố ngủ ở đây này, sáng dậy hàng trăm nốt muỗi phủ kín khắp cả body, như bánh đa kê ý, rùng hết cả mình |
![]() |
| Toe định ngủ võng qua đêm nhưng quá mỏi lưng, quá nóng, quá muỗi lại phải rút vào nhà cố thủ |
![]() |
| Ăn tối bên bờ biển, Đảo Bé, Vui vãi chưởng |
![]() |
| Tự dưng mặt lại thỗn ra..... Có gì đó khác khác ......không giống bình thường |
![]() |
| Nước biển sạch lắm, xanh biếc nhìn thấu đáy |
![]() |
| Mẹ cứ ngồi thù lù trên mỏm đá lắng nghe Toe bày tỏ cảm xúc về cái sự sung sướng :) |
![]() |
| Mẹ chụp đẹp phết, hiu hiu quá |
![]() |
| Mặt trời đang dần khuất sau đám mây |
![]() |
| Đá đen này là tàn dư của núi lửa đã tắt |
![]() |
| Tĩnh lặng vô cùng |
![]() |
| Anh tìm kiếm chi vậy hỡi anh yêu :) |
![]() |
| Thuyền Thúng |
![]() |
| Kính ngắm san hô |
![]() |
| Toe tháo kính cười rất ngô nghê vì chẳng nhìn thấy gì :) |
![]() |
![]() |
| Núi rất đen, Cát rất trắng, Trời rất xanh và Người thì rất nhiều màu sắc :) |












Đăng ký:
Nhận xét (Atom)






























