| 2 Tết ghé thăm nhà Cụ......... ngôi nhà thân thương nhiều kỷ niệm hơn 100 năm tuổi nay thuộc diện "bảo tồn" bởi nhà nước, muốn sang sửa phải được phép của chính quyền............ ngày xưa chắc có nhẽ hoành tráng cỡ nhất nhì con phố.......... nay, siêu xập xệ và nguy hiểm do xuống cấp............ bức tường vẽ hoa xanh đỏ nhằng nhịt này hình như do "Đoàn Thanh niên" hay "Hội Phụ nữ" phường "trang trí"........ hãi quá......... sau cánh cửa sổ màu xanh này là cầu thang dẫn lên tầng 2......... cách đây khoảng 45 năm............. mình thường lê la hết nằm lại ngồi ở ngay bậc chiếu nghỉ cầu thang đó........... ngắm nhìn thế giới qua ô cửa chấn song sắt........ và………. luôn trong tâm trạng hóng mẹ về đón.................. thật lạ......... khi mình có thể nhớ rất rõ mọi chuyện trong quá khứ........... nơi đây, cái vỉa hè bé tí này......... từng là chốn mưu sinh của rất nhiều người........ những người kinh doanh nhỏ lẻ........... họ lấy hàng từ "trên bến" dốc Hàng Than, tập kết, chia hàng và họp chợ ngay tại khu vực này........... ấn tượng nhất với mình......... có lẽ là các mợ "bán Vịt" và "bán Gạo".......... ấn tượng lắm cách người ta bán gạo....... không sử dụng bất kỳ loại cân nào để đong đếm.......... công cụ duy nhất được dùng, đó là 1 chiếc bát sắt tây/nhôm/inox gì đó............ cứ 1 bát đong đầy khum khum là tương đương với 1kg gạo......... mặc định là thế, cả người bán và người mua đều chấp nhận phương thức đó........... thứ đến là............. cách người ta "nhồi vịt"............. hàng túi bánh đúc được cắt nhỏ, nhúng với nước cống cho trơn rồi họ nhét tống tháo vào mỏ mỗi con vịt trước khi cân bán chúng.......... mục đích là nhằm tăng trọng lượng.......... 1 hình thức gian dối/lừa đảo......... nhưng lạ ở chỗ........... họ làm công khai, không hề che giấu........... và có vẻ như.......... toàn xã hội chấp nhận chuyện này như 1 điều "hiển nhiên"................ có lẽ cái từ "nhồi Vịt" được ra đời là từ giai đoạn đó.......... kinh khủng thật......... mỗi con vịt bị nhét 3-4 lạng hoặc có khi nửa kg bánh đúc cho tới khi trương phồng cả diều, đầy ặc lên tới tận cổ họ mới dừng tay................. tất cả những hành động đó........... mình......... 1 đứa bé tầm 5-6-7 tuổi chứng kiến quá thường xuyên......... nhưng cũng chỉ lạnh lùng coi đó như 1 trò chơi........ như 1 phần của cuộc sống bình thường............. cái thời buổi đói ăn, thời buổi thóc cao gạo kém, thời buổi bao cấp kinh hoàng đó........... là 1 phần của lịch sử, gắn liền với thời tuổi trẻ của cha mẹ mình và 1 phần tuổi thơ của mình............ ký ức không mấy vui vẻ đó............. làm ơn........... đừng bao giờ quay trở lại............ đừng để con mình có cơ hội phải chứng kiến 😢😢😢 |