Ngày Thứ 6- 6/12/2019, mẹ nhận được tin nhắn của cô chủ nhiệm: Mẹ ơi, con không ăn trưa, đi chơi cùng GH mẹ ạ. Tối con về sẽ kể với mẹ. Mẹ nói chuyện với con nhé". Mẹ Đính cám ơn cô giáo đã thông tin và hứa sẽ báo cáo kết quả với cô sau khi điều tra nghiêm túc vụ này.
Cơm tối xong xuôi vẫn thấy Tịu vui vẻ hát ca như không có chuyện gì xảy ra mẹ mới lân la hỏi:
- Mẹ: Hôm nay ở trường có chuyện gì không con yêu
- Tịu: Không có gì ạ, à mà sao mẹ lại hỏi như thế
- Mẹ: Thế mà mẹ tưởng hôm nay lại xảy ra xì căng đan ở trường chứ nhỉ
- Tịu: À, có chuyện là hôm nay con không ăn trưa ạ
- Mẹ: Ơ, Chuyện này to chứ nhỉ, thế cô giáo có biết không?
- Tịu: (linh cảm có chuyện, mẹt hơi nghệt nghệt ra 1 chút)
- Mẹ: Con có thể nói chi tiết cho mẹ nghe sự việc thế nào không. Mẹ nghĩ mẹ sẽ phải trao đổi thêm với cô về vấn đề này đấy
- Tịu: Thế cô nói với mẹ à, thật ra là hôm nay con không ăn trưa. Nhưng mà là có lý do...
rồi Tịu lấp liếm nói linh tinh nhăng quậy để mẹ rối lên, rằng là vì lý do bạn A bạn B thế nọ thế kia. Mẹ rất tỉnh đòn
- Mẹ: Tịu, chuyện này rất nghiêm trọng. Con trình bày chi tiết cụ thể cho mẹ để mẹ giúp con tháo gỡ vụ này. Nếu không là sẽ có vấn đề đấy.
Tịu đang bò lăn ra giường bèn nhổm ngồi dậy trình bày:
- Tịu: Thực ra là hôm nay, con có không ăn trưa bởi vì là con thấy đau bụng nên con không muốn ăn.
- Mẹ: Thế việc con đau bụng, con không ăn trưa con có báo cáo cho cô không. Con đau bụng con có lên phòng y tế để các cô kiểm tra không?
- Tịu: (Mặt rất căng thẳng) À, thực ra là hôm nay kết thúc giờ tin học con ở lại giúp GH hoàn thành nốt bài vì bạn ý bị chậm do máy bạn ý làm sao ý, bị mất hết data. Đến khi làm xong, lên nhà ăn thì hết thức ăn, thế là con và bạn ý không ăn, bọn con xuống căng tin mua thức ăn nhẹ ăn, và sau đó bọn con đi dạo ở sân bóng. Nhưng thực ra là con cũng có đau bụng thật, nhưng sau đó thì con lại hết đau..... chỉ vì bạn A,B,C mách cô thế là cô mới biết
- Mẹ: Vậy là việc con bỏ bữa trưa không xin phép cô, dù bất kỳ với lý do gì là lỗi nghiêm trọng rồi đấy. Cứ cho là hôm nay bếp hết cơm nhưng lỗi lại là do con xuống muộn. Giờ ăn mà con lại học tin có nghĩa là mình sinh hoạt trái giờ giấc rõ rồi. Bây giờ cô yêu cầu mẹ nói chuyện với con để con giải trình lại toàn bộ câu chuyện mà mẹ chưa biết sự thật nằm ở đâu. Con tự nhắn tin cho cô trình bày chi tiết vụ việc rồi mẹ sẽ gửi cô giúp con. Và nhớ là phải trung thực đấy.
Mẹ đưa điện thoại mẹ cho Tịu, 30 phút sau quay lại vẫn thấy Tịu hì hụi chưa xong, mặt mũi thì hết sức căng thẳng, mẹ lại đi ra. 1 lát sau quay lại vẫn thấy Tịu cắm mặt vào điện thoại....
- Mẹ: Khó quá đúng không. Con thấy không, sự thật thì chỉ có 1 thôi. Vì không có sự thật trong câu chuyện này nên con sẽ phải rất vất vả để tìm cách chối tội đấy biết không. Thôi đưa điện thoại đây để mẹ xem con viết gì
Mẹ đọc tin nhắn của Tịu gửi cô thấy lung tung rối loạn như ma trận. Ngoài chuyện câu cú chính tả sai toe toét, ngôn ngữ thì văn viết cứ như văn nói, các tình tiết thì ko thể đủ căn cứ để "định tội"
- Mẹ: Tịu à, con có biết là cô mong chờ gì ở con không. Không phải cô định truy cứu con để tìm ra sự thật đâu. Bởi vì, ngay từ giờ phút đầu cô đã biết được sự thật, không phải đợi con giải thích. Vấn đề nằm ở chỗ, cô muốn con tự giác nhận ra lỗi lầm của mình, tự giác nhận khuyết điểm và tự giác sửa lỗi. Đấy mới là điều quan trọng. Trong suốt cả quá trình, không phải lúc nào mình cũng đúng hết, dù mình cố gắng tuân thủ mọi qui định nhưng đôi khi vì lý do đặc biệt nào đó, vẫn có những ngoại lệ khiến cho mình vi phạm lỗi nọ lỗi kia. Học sinh thì luôn tìm cách chối tội, nhưng tiếc thay, giáo viên lại được đào tạo để có thể nhìn thấu mọi tội lỗi của học sinh. Đó là nghề nghiệp của họ mà. Vậy nên, đừng bao giờ nghĩ có thể đánh võng qua mặt cô giáo trong bất kỳ chuyện gì nhé. Con đừng cố loanh quanh đổi lỗi cho việc bỏ bữa trưa nay là vì bếp hết cơm, là vì con đau bụng. Sự thật là con đã chủ động sinh hoạt trái giờ và bỏ bữa để đi chơi với GH. Và nếu hôm nay bạn không mách con thì con thoát tội, và đương nhiên, khi con không bị tóm cổ thì con sẽ không biết sợ và con sẽ lại tiếp tục tái phạm trong 1 vụ khác, dần dần mình sẽ trở thành con người gian dối, vô kỷ luật, hậu quả sẽ không thể lường hết được. Mẹ khuyên con nên nhận lỗi thẳng thắn với cô, xin lỗi cô và hứa với cô sẽ không tái phạm bất kỳ lỗi nào trong tương lai. Con có đồng ý không
Tịu không liến thoắng mồm nữa, rất trật tự ngồi nghe mẹ nói, và rồi nàng đã đồng ý để mẹ giúp việc thảo 1 huyết tâm thư gửi cô. Me viết "xúc động" đến độ sau khi đưa nàng xem thì nàng đồng ý để mẹ gửi đi mà không sửa thêm bất kỳ chữ nào cả.
Ngày hôm sau đi học về mẹ quan sát thấy tinh thần Tịu rất phấn chấn vui vẻ:
- Mẹ: Hôm nay cô bảo gì?
- Tịu: Cô không nói gì chuyện hôm trước, cô chỉ cười bảo: "Hôm nay thái độ Hạnh Nguyên tốt rồi đấy"
- Mẹ: Thế Tịu bảo gì?
- Tịu: Con chỉ trả lời là: "A Hi Hi"
- Mẹ: A Hi Hi là gì
- Tịu: Cười hết sức bẽn lẽn và duyên dáng 💗💗💗
(Những ảnh này mới chụp cuối tuần trước. Do mợ tự "lên đồ". Trên thu, dưới đông, giữa hè. Phản ánh đúng tình hình thời tiết thực tế cuối tháng 2 đầu tháng 3 dương lịch 👧😀, Quần áo của mợ bây giờ mợ tự quyết, bà bô không đủ trình để tư vấn nữa rồi)







